Chương 3: Cái tên này phiền phức chết đi được!

Vất vả lắm mới khiêng được người về nhà, Mục Tang mở cửa, trực tiếp ném người đàn ông đang mặc mỗi cái áo của mình lên sofa.

Vì tất cả trái cây và rau quả mua trước đó đều bị rơi mất, Mục Tang đành phải đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra nhìn hàng tồn kho bên trong, quyết định làm món cơm rang Dương Châu.

Là một người sành ăn, tất nhiên món cơm rang Dương Châu của cậu không thể nào chỉ làm qua loa được.

Một tô lớn cơm trắng thơm phức, hai quả trứng, hai cái xúc xích giăm bông, một đĩa đậu xanh nhỏ, một đĩa ngô nhỏ và một đĩa nhỏ cà rốt thái hạt lựu, sau khi chuẩn bị xong những nguyên liệu này, Mục Tang thành thục rửa sạch, bắc chảo lên bếp, chờ chảo nóng thì cho dầu ăn vào.

Chẳng mấy chốc, một đĩa cơm rang Dương Châu thơm phức đã xong xuôi.

Mục Tang ra ngoài từ khoảng chín giờ sáng, lúc này đã gần mười một, mười hai giờ, cũng là lúc ăn trưa.

Cậu đổ cơm rang ra đĩa, định bưng ra phòng khách ăn.

Mùi cơm chiên nhàn nhạt thoang thoảng trong căn hộ không lớn này, cả phòng khách tràn ngập mùi cơm rang vô cùng hấp dẫn. Người đàn ông được Mục Tang mang về đang nằm trên ghế sofa với tư thế khó coi. Nếu như không phải ngực của hắn còn đang phập phồng, thì Mục Tang đã tưởng là hắn chết rồi.

Nhưng mà, Mục Tang vừa mới vào bếp để lấy thìa thì người đàn ông đó đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sắc bén và lạnh lùng như lưỡi dao, nhưng trong giây tiếp theo lại lập tức biến thành tò mò và nghi hoặc.

Ánh mắt hắn vừa thoáng qua, sau đó hắn nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì đó, chắc là đang kiểm tra xem nơi này có nguy hiểm gì không.

Người đàn ông tuy không còn ký ức gì nhưng bản năng vẫn rất mạnh mẽ, sau khi nhìn quanh phòng một lúc, phát hiện không có thứ gì có thể uy hϊếp được sự tồn tại của mình, hắn quyết định đứng dậy.

Mục Tang vào bếp lấy thìa, nhân tiện dọn lại bếp một lát, chắc chỉ hơn hai phút đồng hồ. Khi cậu ra ngoài, cảnh tượng đập vào mắt chính là tên đàn ông kia đang dùng tay không bốc cơm ăn ngấu nghiến...

Mẹ kiếp! Cái tên này có biết ăn cơm không thế? Dùng tay bốc cơm không nói, lại còn ăn vương vãi đầy đất nữa, sao mà phiền phức thế không biết?

Nhìn người đàn ông vui vẻ ăn cơm của mình, Mục Tang cũng không quan tâm bữa trưa của mình đã bị ăn mất, ngược lại còn lo lắng liệu có phải mình nhặt về một phiền phức rồi không.

Không thể không nói, có đôi khi dự cảm của Mục Tang vô cùng mãnh liệt. Lúc cậu nổi giận đùng đùng lao về phía bàn ăn, tóm lấy bàn tay đang bốc cơm kia, một đôi mắt thuần khiết không chút tạp chất đột nhiên nhìn thẳng vào cậu.

Người kia giống như không biết nói chuyện, chỉ im lặng nhìn Mục Tang.

Chẳng biết tại sao, Mục Tang có thể nhìn ra được từ ánh mắt ấy một tia cầu xin, còn có cả khát vọng đối với thức ăn.

Khụ khụ...

Cậu ho khan hai tiếng, mở miệng: “Dùng thìa đũa ăn đàng hoàng.” Nói xong, Mục Tang cầm đôi đũa nhét vào trong tay mỹ nam.

Người đàn ông ngạc nhiên nhìn đôi đũa, không biết phải dùng như thế nào.

Nhìn thấy dáng vẻ cầm đũa thảm không nỡ nhìn của người đàn ông, Mục Tang hít sâu một hơi. Cậu giật lấy đôi đũa, sau đó đứng vòng ra sau lưng người đàn ông, nắm lấy tay hắn, dạy hắn cách dùng.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ, Mục Tang không nhận ra được tư thế hiện tại của mình mờ ám đến mức nào. Cậu gần như ôm lấy người đàn ông, nắm lấy tay người ta, dạy người ta cầm đũa ăn cơm.