Chương 9

"Cậu đây là đang trả thù chuyện tối ngày hôm qua sao?"

Chu Thừa thực sự nhịn không nổi nữa, xoay người hỏi cô.

"Tôi không phải cố ý ",Vu Du cũng không muốn như vậy.

"Xem ra cậu còn chút lương tâm.", Chu Thừa vỗ vỗ đất dính trên mông.

"Nhưng cái ném hôm qua của cậu xác thực là rất đau mà, cậu nhìn xem, trên mặt giờ vẫn còn dấu đỏ này."

Cô đột nhiên tới gần, Chu Thừa theo phản xạ lùi lại, thiếu chút nữa là đạp vào hòn đá phía sau chân.

"Trước đó cậu còn lột cả quần của tôi, tôi ủy khuất cái gì?"

Bây giờ Chu Thừa thấy cô chỉ hận khi đó không thể dùng hai cái thắt lưng.

"Chẳng phải tôi cũng không thấy gì sao, với cả tốc độ của cậu nhanh như vậy, ai mà nhìn được chứ."

Cô nhỏ giọng thầm thì.

"Cậu ..."

Chu Thừa còn muốn nói thêm gì đó, nhưng những người khác bắt đầu nghỉ tại chỗ rồi, đành ngừng lại.

"Cậu tốt nhất nên từ bỏ đi, nếu phương diện này thực sự không có thiên phú, vậy thì không cần phải miễn cưỡng."

Chu Thừa sau đó báo cáo lại với huấn luyện viên, cuối cùng do trở ngại vấn đề thời gian, cô bị đổi xuống hàng ngũ dự bị.

Nhìn ánh mắt ủy khuất vô tội của Vu Du, trái tim Chu Thừa lại xuất hiện giao động rất nhỏ, giống như bản thân đã làm sai gì vậy.

....

Mười lăm ngày cố gắng, cuối cùng khóa huấn luyện quân sự cũng thuận lợi hoàn thành.

Vu Du cũng không có cảm giác gì là đang tham gia, tất cả đều ra do Chu Thừa mà ra.

Bởi vì vài câu nói kia của anh, huấn luyện viên cuối cùng quyết định để cô ra ngoài hàng ngũ làm quân dự bị.

Nếu không với cái năng lực lệch tay lệch chân của Vu Du, chỉ sợ toàn bộ đội ngũ sẽ bị cô thao túng tâm lý hết mất.

Vu Du vì lý do đó buồn phiền mất mấy ngày, chẳng qua thấy chuyện này là do Chu Thừa làm ra, cô cũng chẳng biết nói gì thêm nữa.

Kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, cô cũng bắt đầu chuẩn bị tiết mục đàn cho buổi lễ đón người mới, cũng vì thế mà chủ nhiệm đã tốn công tốn sức sang để nịnh hót thầy cô môn âm nhạc, vì cô mà chuẩn bị một sân khấu piano.

Thời gian ba ngày, lần nữa làm quen nhạc phổ, vậy là đủ rồi.

"Cậu gần đây đang làm chuyện gì mờ ám, mà cả ngày đến bóng người cũng nhìn không thấy?"

Cô đang chuẩn bị đi luyện đàn, kết quả bị Tôn Lê bắt được.

"Không có gì "

Cô tránh Tôn Lê, trực tiếp đi về hướng phòng nhạc.

"Cái này không hợp lý.", Tôn Lê không buông tha cứ nhất nhất đi theo sau lưng.

"Tôi đi luyện đàn, cậu cũng muốn đi sao?"

Bất đắc dĩ, cô đành nói ra nhiệm vụ của mình trong buổi lễ chào đón người mới hôm thứ hai.

"Cậu còn biết chơi cả piano?"

Tôn Lê không ngờ tới.

"Ừm, khi còn nhỏ tôi có học qua một chút, cô chủ nhiệm nhờ nên cũng không tiện từ chối."

Cô không nói bản thân đã từng đạt những giải thưởng nào, dù sao những cái kia cũng chỉ là đã từng.

"Thật lợi hại, có thể cho tôi đi theo thưởng thức trước một chút được không?"

Nhìn ánh mắt Tôn Lê lấp la lấp lánh, cô cũng không đành lòng cự tuyệt.

Đi vào phòng cô bắt đầu luyện đàn, Tôn Lê yên tĩnh chờ ở một bên, nghe tiếng đàn, Tôn Lê cảm thấy Vu Du trong mắt mình hình như thay đổi rồi, cô lúc này giống như một nữ thần thập phần ôn nhu, so với con người bình thường nói chuyện tùy tiện kia quả nhiên bỏ xa một trời một vực.

Ra khỏi phòng đàn, Tôn Lê vẫn còn đang chìm đắm trong tiếng đàn khi nãy của cô, một bên khen cô.

"Vu Du, cậu lợi hại như vậy, từ trước tới nay có tham gia qua thi đấu gì không?"

"Hả?"

Nghe thấy Tôn Lê hỏi như vậy, cô đầu tiên là giật mình, sau đó mở miệng liền phủ nhận: "Không có."

"Vậy thật đúng là quá đáng tiếc, tôi cảm thấy cậu lợi hại như vậy, tham gia mấy cuộc thi tranh tài đảm bảo sẽ đạt được thứ hạng cao."

"Cũng không có lợi hại như vậy."

Cô thở dài.

"Tôi thực sự rất mong chờ biểu hiện của cậu trong buổi lễ đón người mới, nhất định sẽ làm cho rất nhiều người kinh ngạc."

Tôn Lê cảm thấy cô lần này chắc chắn sẽ đại xuất phong đầu*.

*thành danh, nổi tiếng*

Cuối ngày buổi lễ đón người mới diễn ra, thật đúng là như lời Tôn Lê nói, vẻ ngoài đơn giản đến có phần sơ sài của cô đã thu hút rất nhiều ánh mắt.

"Sao cậu không thay quần áo?"

Nhìn đống đồng phục trên người cô Tôn Lê có chút bất mãn.

"Tại sao phải thay quần áo?"

Chủ nhiệm lớp cũng không có thông báo gì với cô.

"Bởi vì công chúa khi ra trận đều sẽ mặc váy.", Tôn Lê nói một đạo lí rất thường tình.

"Nhưng tôi không phải công chúa gì đó.", cô bất đắc dĩ cười cười, chờ đến khi phía trên gọi tên mình, mới vào sân chuẩn bị.

"Cũng đúng."