Chương 3: Bây Giờ Nó Lớn Như Vậy À ?

Lời nói vừa dứt mọi người ngồi phía dưới nhất thời một mảnh yên tĩnh không tiếng động.

Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.

Phó Thanh Dương cũng giật mình, có chút không biết làm sao mở miệng: "Chú ơi, chú nói cái gì vậy? "

Nam nhân ngồi trên ghế chính mặt mày lãnh đạm tùy dật, con ngươi đen nhánh mang theo vài phần ý cười không đến đáy mắt, không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Đường Lê, biểu tình trên mặt lãnh đạm nhìn kỹ.

Đường Lê ngược lại vẻ mặt bình tĩnh, chỉ mím môi, con ngươi ô nhuận thanh lãnh nhìn thẳng người đàn ông trên ghế chủ : "Chú út, cháu không hiểu ý của chú."

Ánh mắt nàng trong suốt, không kiêu ngạo không xiểm nịnh.

Phó Thanh Dương ở một bên cũng không dám nói chuyện, chỉ nghe Đường Lê từng ngụm từng cái nhìn tiểu thúc thúc, nhịn không được nhíu mày.

Làm thế nào hắn cảm thấy ... "Tiểu thúc thúc" với Đường Lê này còn đang muốn đấu miệng.

Phó Tắc Đình không lên tiếng, mấy người trên bàn phía sau cũng không dám lên tiếng.

Đường Lê ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn nhau với nam nhân ngồi trên ghế chính.

Hạt phật châu màu đen giữa cổ tay trắng lạnh vuốt ve vài cái, nam nhân dường như cảm thấy thú vị, đôi môi mỏng mím lại, đuôi mắt sắc bén toát ra một tia hứng thú, ánh mắt giống như lưỡi đao xẹt qua đường cong đầy đặn của nàng, làn váy màu xanh phía dưới hai chân thẳng tắp xinh đẹp.

"A——"

Chén trà trên khớp xương thon dài chạm vào mặt bàn phát ra âm thanh, Phó Tắc Đình biểu tình lãnh đạm bình tĩnh, tầm mắt đen kịt chậm rãi dời khỏi người Đường Lê, rốt cục mở miệng, lạnh nhạt nói với cháu trai bên cạnh :

"Quần áo bạn gái cậu đều ướt đẫm ...Không mang đồ theo để thay đổi? "



Phó Thanh Dương ngẩn ra, thở phào nhẹ nhõm, nhất thời ngẩng đầu, trên mặt cong ra nụ cười lấy lòng: "Tiểu thúc nói đúng, cháu thiếu chút nữa đã quên. "

Phó Tắc Đình biểu tình nhàn nhạt, một ánh mắt cũng không cho hắn, bất động thanh sắc đẩy chén trà sang một bên.

Ngón tay trắng nõn của Đường Lê nắm chặt sườn xám, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nam nhân ngồi trên ghế chính, đôi môi phấn thuận giật giật, tựa hồ là muốn nói cái gì đó.

"Sửng sốt làm gì?" - Phó Thanh Dương nhíu mày, kéo Kéo Đường Lê.

Đường Lê phục hồi tinh thần, vị trí bồi bàn ở cửa đã tới, khom lưng hướng Đường Lê nói: "Đường tiểu thư, mời theo ta đi. "

Đường Lê ừ một tiếng, khép lại sườn xám, xoay người đi theo bồi bàn ra cửa thay quần áo.

Đợi người ta rời đi, trong phòng mới bắt đầu lại có chút thanh âm.

Phó Thanh Dương chủ động tiến lên, rót cho Phó Tắc Đình một tách trà, lấy lòng nói:

"Chú ơi, chú cảm thấy Đường Lê thế nào?"

Phó Tắc Đình đặt tay lên mặt bàn, trên xương cổ tay trắng lạnh, hạt phật châu màu đen ma sát, biểu tình trên mặt hắn rất nhạt, thản nhiên đánh giá,

"Bình thường."

Trong lòng Phó Thanh Dương lộp bộp, nước trà thiếu chút nữa hắt ra, mấy giọt nước văng xuống cổ tay áo Phó Tắc Đình.

Đuôi lông mày hắn khẽ nâng lên, mặt mày sắc bén lãnh đạm lộ ra vài phần hàn ý sắc bén.

Phó Thanh Dương lập tức lấy tay lau.