Chương 5: Gối đầu lên đùi anh trai nghỉ ngơi

Cánh tay ngọc đang vịn lan can của Lương Hi đột nhiên siết chặt: “Không phải anh hai nói là sáng hôm nay phải đưa chị dâu đi bệnh viện đợi sinh sao?”

Cô vốn dĩ cũng muốn đi cùng, nhưng mà anh trai không đồng ý.

Về phần vì sao từ chối thì là vì từ nhỏ cơ thể của Lương Hi đã không khỏe lắm, ngày thường không có gì chuyện quan trọng thì cô đều sẽ ở trong nhà tĩnh dưỡng.

Cô nghĩ nếu như anh trai đã nói không cần đi thì cô nên dậy sớm tẫn anh chị tới cửa, làm tốt phận sự của một cô em chồng là được.

“Ồ... Đúng vậy.” Lương Vũ sờ mũi, anh đã quên mất việc này, mấy ngày nay làm liên tục cộng thêm ảnh hưởng của buổi sáng sớm nên đại não gần như muốn kêu gào bãi công.

Lúc này, dì Lý bưng bữa sáng đi ra, ngạc nhiên mà “Ôi” một tiếng: “Hi Hi dậy rồi thì mau tới đây ăn sáng nào, đừng để bị đói.”

Lương Hi ở nhà tĩnh dưỡng quanh năm nên dì ấy gặp Lương Hi khá nhiều, gần như là không gặp mặt Lương Vũ cho nên thái độ của dì ấy đối với Lương Hi thân thiện hơn nhiều so với Lương Vũ.

“Dạ dạ, chúc dì Lý buổi sáng tốt lành.”

Khi cô gái xuống lầu thì hai cục trước ngực phảng phất như hai con thỏ trắng lớn đang nhảy nhót, Lương Vũ nhìn không khỏi đỏ mắt, dưới bụng đột nhiên căng thẳng, anh vội vàng ngồi xuống, mượn bàn ăn để che đậy một chút, biểu cảm hơi chật vật.

Có lẽ trong lòng hai người đều băn khoăn và chột dạ nên cũng ăn ý không nhắc tới bất kì cái gì về chuyện tối hôm qua .

*

Anh em nhà họ Lương đều có khẩu vị truyền thống của Trung Quốc, cho dù nhà họ Lương có thể coi như là gia đình giàu có thì bữa sáng vẫn là cháo trắng và các món rau ăn kèm.

Không biết là vì ăn ý hay là vì lí do gì mà hai người nhất trí yên lặng ăn xong bữa sáng trên bàn cơm.

Ăn xong là khoảng 7 giờ, Lương Vũ ngồi ở trên sô pha vừa chờ Chu Oánh thức dậy, vừa xem tài liệu trong máy tính bảng. Mà Lương Hi từ từ ngồi xuống bên cạnh, bởi vì bị ảnh hưởng của suy tim và hô hấp nên mỗi lần sau khi cơm nước xong là cô sẽ cực kì buồn ngủ, bất tri bất giác mà bắt đầu ngủ gật.

Lương Hi ngáp một cái: “Anh hai, ô —— em buồn ngủ quá đi, cho em nằm một lát...”

Đôi mắt cũng không nhìn cô một cái, người đàn ông nhìn chằm chằm máy tính bảng và nâng khuỷu tay lên, một cái đầu nhỏ nhanh chóng phối hợp ăn ý mà gối lên trên đùi anh, cọ cọ, dường như còn lẩm bẩm vài câu gì đó, trong nháy mắt đã ngủ thϊếp đi.