Chương 256

Nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị tốt, không mất quá nhiều thời gian để nấu, ngoại trừ món canh yêu cầu lửa nhỏ để hầm, thì những món ăn khác nấu cũng rất nhanh.

Từ 6 giờ đến 7 giờ, Hòa Vi bàn giao món canh đang hầm cho dì Hàn, sau đó liền dời khỏi phòng bếp, nhắn tin hỏi Yến Hoài khi nào trở về.

Trong thời gian chờ anh trả lời, Hòa Vi lại đi rà soát Weibo.

Xem ra chủ đề Tô Mộc ngủ với fan và bạn gái của nam diễn viên trong đoàn phim nhận được sự quan tâm không nhỏ, đã qua hơn một ngày, mà cả hai tin vẫn nằm trên hot search.

Nam diễn viên kia mới thật sự thảm, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, bị cắm sừng không nói, đến lúc này, còn bị một vài fans cá biệt công kích là bởi vì anh ta không có mị lực mới để Tô Mộc chen chân vào.

Cái này gọi là gì? Người bị hại có tội.

Giống như cô gái nhỏ bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©, một bộ phận cộng đồng mạng sẽ nói là bởi vì cô gái kia mặc quá hở hang.

Đầu óc thật đúng là tưởng tượng tốt, đáng tiếc là không ai sẵn lòng.

Nghĩ đến đầu óc, trong nháy mắt Hòa Vi liền nhớ tới món mỹ vị nhân gian “xuyến não hoa”, cô lập tức lên trên mạng tìm một tấm ảnh món “xuyến não hoa”, đăng lên Weibo kèm theo hai chữ: Muốn ăn.

Một số người tại phương diện này thật ra đủ mẫn cảm, bình luận đầu tiên——

【 Cô đây là có ý gì, cô đang mắng chúng tôi không có đầu óc sao? 】

Loại cư dân mạng nhạy cảm này tồn tại một cách rất chân thật, Hòa Vi không nhịn được mà bị chọc cười, tuy rằng cô thật sự nghĩ như vậy, nhưng vẫn thực dối trá mà lễ phép trả lời bình luận kia một câu: 【 Không có nha. 】

Phía dưới cũng có không ít fans của cô trả lời bình luận này——

【 Ha ha ha ha ha chủ thớt đúng là báu vật quý hiếm của thế gian a, tôi cười muốn chết! 】

【 Không ngờ còn có người vội vàng nhận mình là heo ha ha ha ha, có kiến thức. 】

……

Có thể bởi vì đây là Weibo của cô, cho nên fans Tô Mộc không quá nhiều, không đến vài phút, hình như người kia cũng bị cười nhạo đến phiền, tự mình xóa bỏ bình luận.

Phía dưới phần bình luận lại khôi phục trạng thái hài hòa, Hòa Vi xem xuống dưới, thấy một đám muốn cô đăng Weibo khoe ân ái.

Hòa Vi thở dài, cầm di động chụp một bàn đồ ăn sau đó trả lời dưới phần bình luận của một fan hâm mộ, phụ thêm một hàng chữ: 【 Tịch mịch hư không, không có tình yêu nào có thể thể hiện. 】

Sau khi bình luận này đăng thành công, một đám người điên cuồng tag Yến Hoài vào.

Hòa Vi: “…”

Cô đã suy nghĩ, có nên xóa bỏ cái bình luận này hay không.

Còn chưa suy nghĩ được gì, trước cửa liền truyền đến động tĩnh, Hòa Vi quay đầu nhìn thoáng qua, đương sự được tag một cách điên cuồng đã trở lại.

Yến Hoài đổi giày xong, lại tùy ý vắt áo khoác lên sô pha, anh đưa lưng về phía cô, nhưng lại xác thật cùng cô nói chuyện, “Bộ phim kia khi nào thì bắt đầu quay?”

Hòa Vi nhìn lịch trên di động, vào tháng 11, cô “À” một tiếng, “Tháng này, ước tính là vào giữa tháng đi…”

Yến Hoài kéo cà vạt, quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, “Hiện tại đã tịch mịch, có phải sớm quá hay không?”

Khóe miệng Hòa Vi cứng đờ, vốn dĩ cô cho rằng Yến Hoài vừa trở về, anh lại không phải người không có việc gì liền rà soát Weibo, cho nên khẳng định còn chưa nhìn thấy thông báo được tag kia, vì thế lời này vừa ra tới, cô cả kinh tới mức đôi mắt không tự chủ được mà mở to hơn chút.

Cách đó không xa, Yến Hoài đã xoay người lại đây, “Như thế nào không nói?”

“… Em chỉ đùa một chút.”

Đối diện với một bàn đồ ăn, vốn dĩ đã rất trống rỗng.

Hòa Vi tưởng tượng như vậy, ngược lại tự tin hơn không ít, nhỏ giọng oán giận nói: “Ai bảo anh mỗi ngày đều trở về muộn như vậy…”

Kỳ thật mấy ngày nay đã tốt hơn không ít, khoảng thời gian trước quả thực là ác mộng.

Yến Hoài điên cuồng tăng ca không nói, ngay cả Hòa Vi vẫn luôn bay loạn trong và ngoài nước, thời gian hai người bên nhau đã ít lại càng ít, không tịch mịch hư không mới là lạ.

Hòa Vi càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, khóe miệng cô nhăn lại, cúi đầu chọc chọc chén cơm, ngữ khí nói chuyện mềm mại, giống như những cô gái bình thường đang làm nũng oán giận với người mình yêu.

Đúng lúc dì Hàn bưng canh từ phòng bếp ra, nghe thấy lời cô nói cười đến đôi mắt cũng nheo lại, mặt đầy nếp nhăn, “Ai, vấn đề này trước kia tôi cũng thường xuyên hỏi cậu chủ, chỉ là cháu không biết a, cậu chủ lúc trước càng bận hơn, kỳ thật từ sau khi kết hôn đã về nhà sớm hơn rất nhiều so với trước kia.”

Dì Hàn vừa nói vừa đặt bát canh lên bàn, lưu loát xới đầy chén cơm cho Yến Hoài, sau đó lại múc cho Hòa Vi một chén đường phèn tuyết lê, sau đó không tiếp tục quấy rầy hai người nữa, rất tự giác mà trở lại phòng bếp.