Chương 267

Nhiệt độ rõ ràng đã cao hơn, người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng từ hơn bảy trăm vạn lên đến một ngàn ba trăm vạn, Hòa Vi nuốt ngụm nước ấm, liếc nhìn bình luận phía bên phải——

“A a a a hai người kia vì sao lại dịu dàng như vậy, tôi muốn nổ tung!”

“Rốt cuộc là ai bịa đặt tình cảm của hai người bất hòa, tiến vào đáng bị đánh!”

“Chính là! Không phát hiện ngón áp út của anh rể còn đeo nhẫn cưới sao!”

Hòa Vi xem đến cực kỳ vui vẻ, nếu không có câu nói của mấy người phía sau.

“Cho nên thật sự không suy xét lộ mặt sao?”

“Được thôi, không lộ mặt cũng có thể, fans Vi Vi trên Weibo đột phá con số ngàn vạn còn chưa được phát quà đâu, hôm nay phát đi, nếu không, hai người hôn một cái thì thế nào!”

“Hôn một cái hôn một cái!”

Sau khi mấy chữ “Hôn một cái” này ra tới, phòng phát sóng trực tiếp nhanh chóng bị ba chữ này xâm chiếm màn hình.

Hòa Vi có chút dở khóc dở cười, “Mọi người đừng như vậy… anh ấy vừa đến, cần nghỉ ngơi nhiều…”

Hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, bảo cô thể hiện sự thân mật với Yến Hoài… Hòa Vi không dám tưởng tượng, vừa muốn tiếp tục xoa dịu tâm trạng người hâm mộ, người nọ đột nhiên giơ tay nhẹ nhàng nắm cằm cô, sau đó xoay mặt cô chuyển về phía mình, hạ thấp người cúi đầu hôn xuống.

Vừa rồi Yến Hoài ở ngoài phòng khách đã cởi chiếc áo khoác nặng nề toàn khí lạnh kia ra rồi, lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, thậm chí cà vạt còn không có cởi bỏ, khi rũ xuống nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay Hòa Vi.

Phần bình luận trên màn hình đã bùng nổ, nhưng Hòa Vi không thể nhìn thấy, bên tai cô nóng lên, có thể cảm nhận rõ ràng được Yến Hoài đang biến nụ hôn này thành nụ hôn sâu, mà một cánh tay khác của người đàn ông, ở góc độ cameras không chiếu đến được, giờ phút này đang kéo vạt áo ngủ của cô.

Hòa Vi nhỏ giọng: “Không được…”

Phát sóng trực tiếp vẫn đang mở đấy.

Yến Hoài nhíu mi, anh không kiên nhẫn, cũng không kịp chờ cô phát trực tiếp xong, tay trái từ trên cằm cô dời đi, sau đó nâng lên, dùng một tay tắt cameras trên bàn đi.

Hòa Vi: “…”

Động tác Yến Hoài rất nhanh, không đến mười giây, dây mạng cũng bị rút.

Anh bế Hòa Vi từ trên ghế lên, sau đó lại đặt lên trên bàn, “Lần này thì được rồi.”

òa Vi ngốc toàn tập, một tiếng thét kinh hãi nghẹn ở cổ họng, không thể đi ra.

Yến Hoài cũng không cho cô quá nhiều thời gian để phản ứng, nụ hôn lại lần nữa rơi xuống, không giống nụ hôn trước, lần này anh hôn dịu dàng tinh tế, “Có ốm không?”

Mặc dù ý thức Hòa Vi vẫn có chút hỗn loạn, nhưng cũng may có thể nghe hiểu vấn đề, cô lắc đầu, “Không có.”

Môi Yến Hoài từ môi cô dời đi, sau đó đi xuống, dừng ở trên cằm, “Tới kỳ sinh lý?” Hòa Vi nắm lấy tay áo anh “Mới vừa hết…”

Vừa hết, có nghĩa là tháng này đến đúng ngày.

Yến Hoài duỗi tay chạm vào mặt bàn, khách sạn không chỉ có điều hòa, mà còn có máy sưởi, vì thế nhiệt độ trong phòng có thể so với mùa xuân, mặt bàn không lạnh, nhưng anh vẫn không yên tâm, ôm Hòa Vi xuống dưới, lấy tấm thảm trên ghế trải lên mặt bàn, lúc này mới lại ôm cô thả lên.

Hòa Vi quay đầu liếc mắt nhìn màn hình máy tính, tuy rằng màn hình không đen nhánh một mảng, nhưng phòng phát sóng trực tiếp đã bởi vì mất mạng mà trở nên xám xịt, còn chưa kịp quay đầu lại, nụ hôn của người nọ lại tiếp tục đi xuống, “Nhớ anh không?”

“Nhớ…”

Thanh âm Hòa Vi run lên.

Khoảng cách quá thân mật, cô có thể tinh tường nghe được tiếng hô hấp nặng nề cùng tiếng hầu kết lăn lộn, “Bản lĩnh lớn lắm.”

“???”

Hòa Vi hoàn toàn không biết lời này từ đâu mà tới, cô còn chưa hỏi chuyện hôm nay của Yến Hoài và người phụ nữ khác đâu, ngược lại anh còn đánh đòn phủ đầu, cô nhíu mày, duỗi tay đẩy anh một chút, tức giận nói: “Bản lĩnh không lớn bằng anh.”

Yến Hoài không phòng bị, thật đúng là đã bị cô đẩy ra, anh nâng mắt, “Anh làm sao?”

Hòa Vi nhìn anh chằm chằm, yên tĩnh một lúc lâu, cô mới hỏi: “Anh tới cùng ai?”

Hầu kết Yến Hoài chuyển động, anh giơ tay kéo cà vạt xuống, “Em gái.”

“Em ruột?”

“Không phải.”

Hòa Vi lại nhíu mày, muốn tụt từ trên bàn xuống dưới, lại bị người đàn ông đè vai lại.

Không thể nhịn được nữa, Hòa Vi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, “Anh làm gì mà nhiều em gái như vậy?”

“…”

Không phải chỉ có hai người Tống Huỳnh cùng Tống Kiều sao, như thế nào đến miệng cô lại thành “Nhiều như vậy?”

Yến Hoài rũ mắt nhìn cô, rõ ràng anh đang cố áp chế gì đó, đáy mắt rất sâu, trên trán dường như còn có thể nhìn thấy dấu vết của gân xanh đang nổi lên, “Thật sự là em gái.”

Mặt Hòa Vi lệch sang một bên, cũng không biết là tin hay không tin.

Yến Hoài nhéo lên vành tai một cái, “Anh và cô ta không có gì.”