Chương 5: Con ruột, con ghẻ

Tôi ngẩn người với chai rượu, sau đó khóc một tiếng.

"Huhuhu, anh ấy là con ruột còn tớ là con ghẻ thì có, từ khi kết hôn, Giang Ngâm đối xử với tớ như nào thì ba vẫn cứ đồng ý miết, có khi tớ còn nghĩ Giang Ngâm mới là con ruột của ông ấy!"

“Dựa vào cái gì, tớ chỉ là thích party, đi bar với chị em thôi mà, cũng chả phải làm chuyện gì có lỗi với anh ấy, anh ấy dựa vào cái gì mà quản tớ chặt như thế chứ, đã như vậy tớ sẽ không về, tiêu tiền chơi tẹt ga cho anh ấy tức chơi!”

Các chị em vui mừng khi thấy tôi như vậy, ngay lập tức ồn ào.

"Mọi người ăn uống no say thoải mái đi, tối nay chị Thẩm của chúng ta sẽ thanh toán."

“Quá đã, chị Thẩm cuối cùng cũng tái xuất giang hồ.”

Tôi được tâng bốc đến sướиɠ rơn, uống càng ngày càng nhiều rượu, cuối cùng đập đầu thẳng xuống bàn.

Trong đầu choáng váng đến mức suy nghĩ mơ hồ.

Phải, nếu làm lại lần nữa, tôi, tôi nhất định phải vùng dậy, lấy lại vị trí nóc nhà!

Nhưng không nghĩ tới khi tôi vừa mở mắt, ông trời lại thật sự cho tôi cơ hội làm lại một lần nữa.

"Này này, Thẩm Lê Lê, rốt cuộc con có nghe được lời ba nói hay không, ba cảnh cáo con nếu lần này còn rớt môn nữa thì ba sẽ tống con ra nước ngoài."

"Con trai của dì Giang là sinh viên hàng top, thằng bé sẽ giúp con học thêm."

Tôi lập tức lấy lại tinh thần từ trong hồi ức.

Nghe đến đây, tôi bỗng cảm thấy khó chịu.

Thật ra mẹ nuôi của Giang Ngâm, 20 năm trước còn là bằng hữu của dì Giang, bởi vì ngấp nghé chú Giang không thành mà đúng lúc lại sinh con ở cùng một bệnh viện.

Cuối cùng lại nhân cơ hội đem con của mình tráo với Giang Ngâm.

Nếu bà ta đối xử tốt với Giang Ngâm thì còn được, nhưng sau này nghe nói bà ta thế mà coi Giang Ngâm như công cụ trút giận, nhẹ thì nhục mạ, nặng thì đánh đập bắt nhịn ăn.

Dì Giang với chú Giang đều là máu A, lúc con trai giả 23 tuổi, chú Giang bị tai nạn xe cộ, cần hiến máu gấp mới phát hiện ra vấn đề thân thế.

Cuối cùng bởi vì nhóm máu không tương thích, ngân hàng máu lại thiếu máu, chú Giang ra đi.

Sau đó, dì Giang đã vận dụng hết thảy nhân mạch mới tìm được Giang Ngâm.

"Ở nước ngoài đọc chút sách liền thành sinh viên hàng top, không thừa kế được chút nào vẻ đẹp và trí tuệ của dì Giang hết, ba không kiếm được người tài thì cũng đừng hại con gái ba."

Tôi không nhịn được cười lạnh.

Ba ba vừa nghe, tức khắc nổi điên: "Vậy con rốt cuộc muốn thế nào!"

Trong lòng tôi nảy ra một kế: "Baba, con biết một người cực kì thông minh, bằng không thì tìm cậu ấy đi?"

"Chỉ cần baba ra trận, cậu ấy nhất định nguyện ý dạy thêm cho con."

"Hả?!".

Ba tôi bối rối.