Chương 52

Các nàng đang hôn môi.

Dưới con mắt của những người thân, trong lúc mọi người còn đang nói chuyện.

Người làm thỉnh thoảng qua lại, thay đổi món ăn, bước chân nặng nặng nhẹ nhẹ.

Thật là không biết xấu hổ.

Cô cho rằng, gần mười năm trôi qua, Hạ Du cũng nên hoàn toàn gần gũi với gia đình này.

Hoặc có lẽ, trước giờ Hạ Du chỉ muốn gần gũi với cô.

Cho nên, mới có thể tùy tiện phóng túng như vậy.

Hô hấp trở nên dày đặc, dồn dập và nóng bỏng. Máu chảy về tim lại bơm ra, lưu thông đến các mạch máu, làn da lộ ra huyết sắc.

Các cơ xương khẽ run lên, đầu ngón tay run rẩy, làm cô khó mà ngồi vững được.

Các nàng lặng lẽ hôn môi.

Các nàng...... lén lút hôn môi.

Một nụ hôn vô cùng thuần khiết, chỉ là hai cánh môi đơn giản chạm nhau.

Cổ họng Hạ Tu Âm khô khốc.

Nữ hài dường như đang rất sợ hãi, khẽ sượt qua khóe môi cô, cắn nhẹ vào cánh môi, áp sát môi mình vào cô, nhưng cũng không dám tiến thêm một bước.

"Tỷ tỷ, đều là em không tốt......" Hạ Du hạ thấp giọng cầu xin, lời nói phát ra gần như là khí thanh, "Đừng giận, tỷ tỷ đừng giận em nữa."

"Em biết sai rồi."

Thanh âm nàng vẫn êm ái như vậy, vẫn nũng nịu như vậy, nàng cố ý nhấn mạnh, ghé sát vào tai Hạ Tu Âm, "A Du biết sai rồi."

Biết sai rồi.

Nàng biết sai rồi.

Vào đêm giao thừa, nàng chui vào gầm bàn, ôm mặt tỷ tỷ, áp môi mình lên môi tỷ tỷ, nói cho tỷ tỷ rằng nàng biết sai rồi.

Biết là sai như vậy.

Hạ Tu Âm nhìn xuống Hạ Du, đôi mắt khó hiểu.

Hạ Du bị ánh mắt như vậy nhìn đến đáy lòng run lên, càng trở nên đau đớn thêm.

"Tỷ tỷ gọi em một tiếng đi."

"Gọi A Du đi......"

"Tỷ tỷ, gọi em đi mà."

"Gọi tên em đi...."

"Tỷ tỷ......"

Bộ dạng đáng thương như vậy

Bộ dạng...... khả ái như vậy.

Hạ Du cầm lấy tay Hạ Tu Âm đặt lên mặt mình, xoa xoa, lại xoa xoa.

Tỷ tỷ thương nàng nhất, cưng chiều nàng nhất——

Nhưng tỷ tỷ thương chính là nàng còn nhỏ, cưng chiều chính là đứa trẻ ngồi trong thùng rác bơ vơ không nơi nương tựa kia.

Không phải nàng bây giờ đại nghịch bất đạo (tội ác to lớn), không biết nghe lời, tự cho là mình thông minh.

Hạ Du trong mắt ảm đạm.

Nàng biết.

Tỷ tỷ ôn nhu như vậy, tốt như vậy, dù bị nàng vài lần khinh bạc, cô vẫn luôn giữ vẻ mặt ôn hòa với nàng.

Tỷ tỷ vẫn quan tâm nàng, vẫn cùng nàng chào buổi sáng, buổi tối, vẫn giúp nàng pha một ly sữa bò trước khi đi ngủ.

Là nàng trở nên tham lam.

Nàng cảm thấy như vậy chưa đủ.

Sau khi hôn tỷ tỷ, nàng lại khát vọng một sự thân mật hơn nữa.

"Tỷ tỷ, em thích tỷ." Hạ Du chân thành mím môi lại.

"Rất thích tỷ."

"Thích tỷ nhất."

Thần sắc tỷ tỷ vẫn bình tĩnh.

Giống như chỉ có mình nàng điên cuồng, giống như vĩnh viễn sẽ không cùng nàng rơi xuống.

Chỉ là nàng không biết, trong lúc nàng rơi xuống, tỷ tỷ có nguyện ý tiếp lấy nàng hay không, sẽ ôn nhu gọi tên nàng, an ủi nàng.

Nàng luống cuống khó khăn.

Đôi mắt thật xinh đẹp.

Những khát vọng, cầu xin, ướŧ áŧ, ở trong không gian thiếu ánh sáng như vậy, lại sáng lên lạ thường.

Hạ Tu Âm muốn đưa tay đến chạm một chút.

Muốn đôi mắt như vậy nhìn mình mãi mãi.

"Tỷ tỷ." Thấy tay Hạ Tu Âm giơ lên, con ngươi Hạ Du hơi rụt lại.

Tỷ tỷ nổi giận rồi? Không chịu nổi nàng nữa?

Hạ Du biến trở về bộ dáng vụng về ban đầu, thận trọng lùi về sau, nhưng khi nhìn vào đôi môi xinh đẹp ấy, nàng lại không nhịn được mà một lần nữa đến gần.

"Chụt"

"Tỷ tỷ đừng nóng giận, em sẽ quay lại ngay."

Nàng chiếm tiện nghi cô mà còn dám nói như vậy.

Trong lúc Hạ Du cuối cùng cũng ngồi xuống, đôi chân thon thả đáp ở chân ghế.

Hạ Tu Âm nhìn đũa gỗ trong tay, từ xoang mũi hừ ra một tiếng cười nhỏ đến khó phát hiện ra.

"Tu Âm, sao chỉ trong nháy mắt mà con và Tiểu Du đều cùng chui xuống gầm bàn là thế nào?" Hạ Tùng Đức hỏi.

"Ông ngoại." Hạ Tu Âm liếc mắt nhìn Hạ Du, người sau nhút nhát nhìn lại cô, sóng mắt lưu chuyển.

Cô cong khóe môi, "Trong lúc nhặt đồ, con và A Du nói chuyện phiếm vài ba câu."

Hạ Tùng Đức cũng cười, "Mỗi ngày dính lấy nhau còn chưa đủ, bây giờ ăn một bữa cơm cũng muốn tán gẫu thêm?"

Hạ Du gác đũa gỗ lên mặt bàn, Hạ Tu Âm dùng đầu ngón tay chọc chọc thân đũa, chờ đũa gỗ xoay vài vòng, cô mới cười nói:

"Trẻ con thích dính người mà."

Hạ Văn Tử buồn cười nhìn cô một cái.

===

"Cốc cốc"

Cửa sổ sát đất truyền đến tiếng gõ nhẹ.

Hạ Tu Âm chuyển lực chú ý ra khỏi quyển sách trong tay, chăm chú lắng nghe.

"Cốc cốc"

Hạ Tu Âm cong môi lên, sau lưng thả lỏng dựa vào ghế sô pha, không chút quan tâm mà tiếp tục đọc.

Tay phải trống không nhẹ gõ lên đầu gối, đồng bộ với tần suất bên ngoài.

Mỗi một lần gõ nhẹ là một cái đáp lại.

Thích.

Rất thích.

Thích nhất.

Phỏng chừng là lo lắng làm phiền Hạ Tu Âm, gõ cũng không thường xuyên, chỉ là theo quy luật cách vài phút, lại một chút một chút nắm hết lòng người.

Hạ Tu Âm dứt khoát tìm thẻ kẹp sách, đóng sách lại, đặt nó sang một bên.

Cô uể oải chống cằm, thông qua tiếng gõ mà suy đoán tâm tư nữ hài.

Tỷ tỷ...... Trả lời em đi.

Hạ Du sẽ nghĩ như vậy.

Cái hôn hôm sinh nhật kia làm nữ hài đột nhiên thấy một loại khả năng khác.

Nàng nóng lòng muốn thử, muốn đem loại khả năng đó phát triển thành hiện thực.

Nỗ lực hết sức, mặc kệ ngượng ngùng, bỗng dưng lại nổi lên dũng khí ——

Tỷ tỷ sẽ có người yêu, sẽ có gia đình mới.

Nhưng nếu người yêu là nàng, lập gia đình cũng là cùng nàng thì sao?

Ràng buộc cùng nhau tụ lại, sẽ không có gì có thể tách các nàng ra.

Hạ Du vì kết quả này mà phấn chấn, cũng quyết tâm vượt mọi chông gai.

"Cốc ——" Tiếng gõ ngừng.

Đầu ngón tay Hạ Tu Âm đặt trên đầu gối.

Nhưng không bao lâu, cửa truyền đến động tĩnh.

Hạ Tu Âm chậm rãi sắp xếp lại bàn trà trước mặt, sách vở tự nhiên đặt sang một bên, rồi điều chỉnh lại vị trí thẻ kẹp sách.

Cô mở cửa ra.

Nữ hài với mái tóc ướt sũng cùng đôi chân trần đứng trước mặt nàng.

"Tỷ tỷ, tỷ giúp em sấy tóc được không?"

Làn da trắng nõn, ánh mắt yếu ớt đáng thương.

Hạ Tu Âm nhìn xuống đôi chân trống không của nàng, ngón chân nàng liền giật giật.

"A Du không tự mình làm được sao?" Hạ Tu Âm ôn thanh hỏi.

Hạ Du được giọng tỷ tỷ khích lệ, thần sắc thoáng thả lỏng.

Nàng lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng.

"Trước giờ đều là tỷ tỷ sấy cho em mà."

Nàng chột dạ nhìn xuống ngón tay đang buông thõng xuống bên cạnh Hạ Tu Âm.

Đốt ngón tay hồng hào, trắng nõn, thon dài.

"Nếu tỷ tỷ muốn để A Du tự học thì sao?" Giọng Hạ Tu Âm dịu lại, nhưng cũng không có ý đầu hàng.

Hạ Du siết tay lại, nhìn Hạ Tu Âm.

"Là tỷ tỷ chiều hư em."

"Làm em trở thành một đứa trẻ không biết làm gì hết."

Nữ hài thường ngày luôn miệng nói mình không còn là con nít, hôm nay lại ở trước mặt tỷ tỷ tuyên cáo mình là một đứa trẻ.

Ngữ khí giống đang chỉ trích, là Hạ Tu Âm quá mức cưng chiều nàng, cho nên mới khiến nàng tham lam như vậy.

"Tỷ tỷ phải có trách nhiệm ——" Hạ Du lắc lắc đầu, "Hơn nữa, em rất ngốc nghếch, học không được."

"...... Tỷ tỷ giúp em sấy đi."

Nàng đón ánh mắt Hạ Tu Âm, hàng mi run lên.

"Tỷ tỷ......"

"Đồng ý em được không?"

Hạ Du nắm lấy ngón tay bên cạnh Hạ Tu Âm, nhẹ nhàng lắc lắc giống như khi nàng còn nhỏ.

Tỷ tỷ tựa hồ rơi vào hồi ức, thần sắc dao động dần.

Hạ Du thấy vậy vui vẻ, lại cảm thấy khổ sở.

Tỷ tỷ quả nhiên vẫn thích nàng khi còn nhỏ nhất.

"Vào đi." Hạ Tu Âm nghiêng người, "Tôi giúp em."

"Được!" Niềm vui cùng hơi ẩm đồng thời nổi lên tròng mắt nàng.

Tóc Hạ Du rất mềm maị, mượt mà nhu thuận trượt quanh ngón tay cô.

Hạ Tu Âm ngồi sau lưng nữ hài, giữ tóc nàng trong lòng bàn tay, cẩn thận kiên nhẫn chải chuốt sấy khô.

Phòng ngủ rất an tĩnh, không nghe thấy tiếng gió.

Thật lâu sau.

Tiếng nấc không đè nén được làm đôi vai run bần bật lên.

Hạ Du khóc.

Cô đã thỏa mãn tâm tư nàng, nhưng nàng vẫn khóc.

Nàng khóc giỏi như vậy?

Động tác Hạ Tu Âm dừng một chút, lại giống như không nghe thấy.

Trong lúc cô cuối cùng cũng ấn vào công tắc mấy sấy, nữ hài đã thu cảm xúc lại.

"Xong rồi." Cô nói.

Nữ hài xoay đầu lại nhìn cô nở ra một nụ cười ngoan ngoãn thuần khiết, đôi mắt cong lên rất dễ nhìn.

"Cảm ơn tỷ tỷ."

Một chút nước mắt cũng không thấy.

"Không cần cảm ơn." Hạ Tu Âm sờ đầu nàng.

Hạ Du kinh hỉ sáng mắt lên, nàng cúi đầu chờ tay tỷ tỷ rút về mới lắp bắp nói: "Tỷ tỷ, còn có hôn ngủ ngon......"

Hạ Tu Âm trầm mặc nhìn nàng, rồi sau đó cúi người, ghé sát vào trán nàng.

"Ngủ ngon."

Hạ Du quý trọng lấy tay che lại, giống như làm như vậy nụ hôn này sẽ có thể giữ lâu hơn một chút, lại lâu thêm một chút.

Đầu xuân, Hạ Du bớt tùy tiện đi.

Nàng một lần nữa trở nên ngoan ngoãn nghe lời, giống như những nụ hôn cấm kỵ của năm truớc theo tuyết đọng tan chảy đi, mất tích không một dấu vết.

Hạ Tu Âm thì từ đầu đến cuối vẫn ôn nhu, ánh mắt cùng sinh hoạt của cô không khác gì lúc trước.

Giống như chuyện Hạ Du vẫn là trẻ con vậy.

Điều này làm cho tim Hạ Du lạnh đi, nhưng trong miệng lại thầm may mắn.

Ít nhất, tỷ tỷ vẫn còn thân mật với nàng.

Nàng phải học cách thỏa mãn.

Đầu tháng ba, Hạ Tu Âm trở lại Nam Thành, trước tiên đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng.

Cô nghịch những giọt sương còn vương trên nụ hoa, đi qua các ngôi mộ, tìm phần mộ của Hạ Trăn.

Hạ Trăn lúc còn sống nếu không phải biệt thự cao cấp thì sẽ không vào, sau khi chết chỗ ở cũng xa hoa không phải người bình thường có thể có được.

Bia mộ được dùng loại đá hoa cương tốt nhất, trung tâm đặt một bức hình nhỏ, bia tên chiếm diện tích không nhỏ.

Không lâu sau, Hạ Tu Âm chợt dừng chân, ôm bó hoa, đứng cách mộ còn khoảng vài mét.

Phương Đoan đầu tóc hoa râm, mắt lờ đờ lèm nhèm ngồi cạnh phần mộ ấy, nhìn về phía cô, cẩn thận nhìn chăm chú một lúc, bỗng nhiên cười nói:

"Tu Âm, con đến rồi."

"Ba ba, ba cũng là đến viếng thăm mẹ sao?" Cô hỏi.

Phương Đoan kinh ngạc lắc đầu, "Sao con lại nghĩ như vậy?"

Hắn lại nói, "Tu Âm, ba ba đã lâu không gặp con."

Phương Đoan thật sự đã già rồi, áo khoác trên người cứ xiêu qua vẹo lại, gương mặt thì thảm hại vô cùng.

Mùi rượu nồng nặc phát ra từ khoang miệng hắn, cũng có lẽ là toàn thân hắn trên dưới đều là mùi rượu.

Một Phương Đoan không có thể diện như vậy, tìm không ra dáng vẻ khí phách hăng hái năm nào.

Hạ Tu Âm nhất thời nghi ngờ, có phải mình nhìn nhầm người rồi hay không.

"Cũng một thời gian dài rồi."

Thành phố Tích cùng Nam thành, hai giờ tàu điện, cũng đủ làm thế giới giữa họ ngăn cách hoàn toàn.

"Tu Âm, sao con không đến gặp ba?" Phương Đoan nghiêm túc, "Ba vẫn luôn đợi con."

"Con chỉ còn mỗi ba, chúng ta hẳn là nên nương tựa lẫn nhau."

Hạ Tu Âm từ trên cao nhìn xuống.

"Ba sai rồi."

"Ba sai rồi? Ba sai rồi!" Phương Đoan điên cuồng, hắn cắn răng, "Ba sai chỗ nào? Sao con lại dám nói ba sai!"

Hắn tựa hồ bị cuốn đến miền ký ức xa xăm, hỗn loạn và sợ hãi.

Nhưng hắn nhìn Hạ Tu Âm thì lại bình tĩnh trở lại.

"Con cùng mẹ con...... Lớn lên càng ngày càng không giống." Ánh mắt hắn âu yếm, vui mừng nói, "Nếu Hạ Trăn biết, nhất định sẽ tức giận nhét con vào trong bụng tái sinh một lần nữa."

"Sinh một đứa bé...... Lớn lên giống cô ấy như đúc."

Hạ Tu Âm an tĩnh nhìn thẳng hắn.

Một đàn chim vô danh bay qua giữa trời, uốn lượn vài vòng, tiếng hót líu lo trong trẻo, dễ chịu dễ nghe.

Hạ Tu Âm đột nhiên cười, "Ba già rồi."

Cô nói rất chậm, để cho Phương Đoan có thể nghe rõ từng chữ một.

"Nhìn ba...... mặt đầy nếp nhăn. Lưng của ba có thẳng hay không?"

"Mẹ mà biết, nhất định sẽ ghét bỏ."

Cô nhìn nét mặt Phương Đoan càng ngày càng trở nên khó coi hơn.

Hắn vuốt mặt của mình, ngón tay chạm lên những nếp nhăn nơi khóe mắt.

Hạ Tu Âm nghiêng người nhìn vào mộ của Hạ Trăn.

Bức chân dung trắng đen nhỏ, Hạ Trăn đang nhếch môi lên, gương mặt xinh đẹp sắc sảo lộ ra vẻ giễu cợt.

Cô khi còn bé sợ nhất chính là nụ cười này của Hạ Trăn.

Phương Đoan dùng tay che mặt lại.

Hạ Tu Âm cảm thấy buồn thay cho hắn.

Hạ Trăn cùng Phương Đoan kết hôn lý do nông cạn đến buồn cười.

"Phương Đoan khi trưởng thành là đẹp nhất, mẹ muốn có một đứa con thật xinh đẹp." Lúc đó, Hạ Trăn ôm cô, "Nhìn đi Tu Âm, con lớn lên càng ngày càng xinh đẹp."

"So với mẹ...... Rất giống."

Hạ Trăn coi tất cả như một thứ trò chơi lớn, Hạ Tu Âm là đứa trẻ nàng yêu thích, Phương Đoan là công cụ của nàng.

Thế giới quan của nàng khá vặn vẹo, nàng rất thích tra tấn những người yêu nàng.

"Ba à, mẹ không có yêu ba." Hạ Tu Âm nói, "Mẹ chỉ yêu chính mình."

Những ảo mộng giả tưởng là do nàng tự tạo ra, Phương Đoan cùng Hạ Tu Âm chỉ đơn giản là diễn viên.

Phương Đoan buồn cười.

"Đừng nói như thể ba đáng thương như vậy."

"Hạ Tu Âm, con cũng khác gì ba?"

Hắn chống người nhìn cô,

"Con chẳng qua chỉ là một miếng thịt rơi từ trên người cô ấy xuống, cô ấy sẽ để con ở trong lòng sao?"

Một cuộc đối thoại nhạt nhẽo, nhàm chán.

Hạ Tu Âm nghĩ.

Có thể kết thúc rồi.

Cô đi qua Phương Đoan, đặt hoa hồng ở trước mộ.

"Mẹ, bây giờ con không yêu mẹ nữa." Cô thấp giọng nói.

Đầu ngón tay Hạ Tu Âm từ khuôn mặt Hạ Trăn trượt xuống.

Cô có một người mà cô muốn yêu.

Người đó có thể nắm giữ hết thảy những tình yêu của cô, ngay cả khi đó là một tình yêu u ám đi chăng nữa, cũng sẽ được cẩn thận mà cất giữ.

"Hạ Tu Âm, kẻ đáng thương......"

"Hạ Trăn không yêu con, ba cũng không yêu con......"

Phương Đoan nửa nằm lên phần mộ, ánh mắt trống rỗng, tự lẩm bẩm.

"Không ai yêu con, không một ai cả."

Hạ Tu Âm cũng không tức giận.

Phương Đoan không thể đâm đến chỗ đau của cô, ở nơi miệng vết thương có một lớp mềm mại cứng rắn, bảo vệ cô rất tốt.

"Ba ba." Thanh âm cô nhu hòa, "Tôi không phải ba."

Hạ Tu Âm quấn chặt áo khoác, từng bước từng bước rời khỏi người Phương Đoan.

Cô quay đầu lại nhìn, Phương Đoan như vũng bùn lầy màu nâu.

Điện thoại trong túi áo rung lên.

【 Tỷ tỷ, tỷ tỷ về Nam thành sao?】

【 Sau này có thể mang em theo nữa được không?】

Miệng lưỡi rất cẩn thận.

Ánh mắt Hạ Tu Âm nhuốm màu ấm áp.

【 Được. 】

Cô đang được yêu.

Được một tâm hồn non nớt, nóng bỏng và thuần khiết yêu.

Tất cả sự mong đợi của cô đều đang được thỏa mãn.

Các nàng sẽ thật hạnh phúc.