Chương 2: Cọ xát (H nhẹ)

Ăn tối xong, Lâm Tuyền chủ động dọn dẹp, hai chú cháu ngồi ăn tráng miệng. Từ góc nhìn của Từ Hàn có thể thấy được bóng lưng nuột nà cùng bờ mông căng tròn nhích tới nhích lui của cô. Hắn thấy cổ họng mình phát khẩn."Cạch" hắn đặt ly nước nặng nề xuống bàn, Từ Đạt giật mình quay sang.

"Chú vào bếp giúp Lâm Tuyền một tay, có vẻ con bé chưa quen." Từ Hàn vừa nói vừa liếʍ đôi môi khô khốc của mình

"Có cần cháu giúp gì không ạ." Từ Đạt luống cuống định đứng lên.

"Không cần đâu."

Lâm Tuyền đang tập trung rửa bát nên không chú ý có người vào. Đến khi cảm nhận được một luồng khí nóng bỏng phía sau lưng cô mới giật mình "A, chú, có việc gì không ạ."

"Không, ta chỉ muốn úp bát giúp cháu thôi, có vẻ cháu không với được" hắn không nói sự thật rằng kệ bát có động cơ có thể kéo xuống.

Ngực hắn dán sát vào lưng cô, thường xuyên cọ xát. Bị bao phủ trong không gian toàn hơi thở giống đực như này, Lâm Tuyền vừa ngại ngùng vừa căng thẳng nhưng lại ngại mở lời.

Ngay lập tức, cô nhận thấy có một vật cứng chạm vào mông mình. Mùa hè nóng nực, hai người đều mặc đồ mỏng, cô càng cảm nhận rõ nhiệt độ của vật kia.

Biết nó là thứ gì, người Lâm Tuyền run lên đánh rơi cái bát vào chậu nước.

"Cẩn thận, nếu không để chú rửa nốt cho." Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai, cơ thể hai người càng dính sát vào nhau, mặt cô càng nóng.

"Chú, đừng..."

"Hửm, có vấn đề gì sao, ta chỉ muốn giúp thôi mà. Nếu phát ra tiếng động lớn, Từ Đạt sẽ lo lắng đấy." Càng nói hắn càng thúc mạnh vào người cô. Côи ŧɧịt̠ to đến nỗi cách quần áo cũng hình dung được độ lớn của nó, nếu dập vào l*и thì sướиɠ phải biết. Lâm Tuyền thở hổn hển, l*и đã rỉ nước nhưng không thể để lộ được.

"Cháu, cháu cần đi vệ sinh." Cô chạy vội vào nhà vệ sinh, đến khi mặt hết đỏ, hơi thở ổn định mới quay ra.

Từ Hàn cũng đã ngồi cùng chồng cô, đang trò chuyện.

"Em vào nhà vệ sinh hơi lâu đấy, có sao không." Từ Đạt quận tâm hỏi.

"Em không sao, em lên phòng trước." Không dám đối mặt với chồng, càm không dám nhìn ánh mắt sáng quắc của người đàn ông kia, cô chỉ có thể trốn.

"Cô ấy hay ngại lắm, quá một thời gian khi quen hơn với nơi này sẽ không như vậy nữa, chú thông cảm cho chúng cháu nhé."

"Đừng lo, ta sẽ làm "thân" với "cô bé", giúp cháu "chăm sóc" vợ." Từ Hàn nhìn con mồi chạy cười nghiền ngẫm.