Chương 11: Để cho nàng làm! Đáng đời!

Một tháng trước, Lý Tịch bị trọng thương ở trên chiến trường, lâm vào hôn mê sâu, tính mạng bị đe dọa.

Tất cả mọi người cho rằng Lý Tịch lần này sẽ không sống sót nổi, những người xung quanh thậm chí đều chuẩn bị đưa tang, nhưng bọn họ không thể ngờ sau ba ngày hôn mê, hắn bỗng nhiên tỉnh lại.

Sau khi Lý Tịch tỉnh lại còn có thêm một năng lực ——

Hắn chỉ cần nhìn chăm chú vào đôi mắt của đối phương, nhiều hơn một hơi thở, là có thể nghe được lúc này đối phương đang nghĩ gì.

Hắn không biết năng lực này đến từ đâu? Cũng không biết nó sẽ kéo dài được bao lâu?

Nhưng hắn biết, chuyện này nhất định không thể nói cho người khác.

Đây là bí mật chỉ thuộc về hắn.

Lúc này, tất cả suy nghĩ trong lòng Hoa Mạn Mạn đều truyền đến tai Lý Tịch một cách rõ ràng, từng chữ một.

Theo lý thuyết, Lý Tịch chắc chắc đang tức giận.

Không ai có thể chịu đựng được việc mình bị mắng là một đại ác nhân.

Nhưng mà Lý Tịch không những không tức giận, ngược lại nhếch môi lên, lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi hắn xuất hiện.

Dung mạo hắn vốn là đã bắt mắt, cười như vậy, tức khắc càng thêm phong hoa tuyệt đại.

Hoa Mạn Mạn xem đến ngây người.

Mặc dù nàng đã từng gặp qua vô số đàn ông đẹp trai khi lướt Internet, cũng không có một người có thể so sánh được với người đàn ông có thể nói là yêu nghiệt trước mặt này.

Lý Tịch cười nói: “Nói được thật tốt.”

Hoa Mạn Mạn tưởng rằng lời nịnh nọt của mình đã có tác dụng, nghĩ thầm quả nhiên là thiên xuyên vạn xuyên nịnh nọt không xuôi, người xưa không lừa mình!

Nàng e lệ ngượng ngùng nói: “Thϊếp thân nói đều là lời nói thật, Vương gia quá khen.”

Nụ cười trên mặt Lý Tịch lúc này nhạt đi một chút.

Hắn hỏi một hỏi cách mơ hồ.

“Đều là lời nói thật sao?”

Hoa Mạn Mạn không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy!”

Lý Tịch tựa hồ đã mất hết hứng thú, tùy ý ném cây quạt sang một bên, dựa vào lưng ghế lười biếng gọi.

“Vọng Bắc.”

Giọng nói vừa dứt, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Một người nam tử cao lớn thân xuyên hắc y đi vào.

Hắn gọi là Trần Vọng Bắc, là một trong những tâm phúc được tin nhất bên cạnh Chiêu Vương, đồng thời cũng là thân vệ doanh thống lĩnh của Chiêu Vương.

Sau khi Trần Vọng Bắc đi vào, hắn cũng không nhìn tân nương tử xinh đẹp ngồi trên giường mà đi thẳng đến trước mặt Chiêu vương, chắp tay cúi chào.

“Vương gia có gì phân phó?”

Lý Tịch: “Nơi này quá nhàm chán, bổn vương muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”

“Vâng.”

Trần Vọng Bắc một chữ cũng chưa hỏi nhiều, lập tức duỗi tay nắm lấy xe tay cầm phía sau xe lăn, chuẩn bị đưa Chiêu Vương đi ra ngoài hít thở kjông khí.

Khi quay người lại, Lý Tịch liếc nhìn Hoa Mạn Mạn một cái.

Lại thấy nữ nhân này ngồi yên ở trên giường, mắt đẹp bên trong chứa đầy nước mắt, như là một con thỏ con đáng thương vô cùng, cực kỳ ủy khuất.

Chú ý tới tầm mắt Chiêu Vương nhìn về phía mình, Hoa Mạn Mạn theo bản năng đứng lên, tiến lên hai bước, dùng ngữ khí cầu xin hỏi.

“Vương gia muốn đi đâu? Có thể mang theo thϊếp thân hay không? Thϊếp thân…… Thϊếp thân không muốn ở chỗ này một mình.”

Trần Vọng Bắc thấy thế, biết nữ nhân này là không muốn đêm tân hôn phòng không gối chiếc.

Nàng là một tân nhũ nhân mới qua cửa, nếu không giữ được Vương gia ở lại đêm tân hôn, việc này lan truyền ra ngoài, người ngoài sẽ nghĩ nàng như thế nào? Ngày sau sau nàng ở trong vương phủ sống như thế nào?

Nhưng không nghĩ tới nữ nhân này lúc trước ở trong bá phủ lấy cái chết bức bách không chịu gả cho Chiêu Vương, làm hại Chiêu Vương mất hết mặt mũi, Trần Vọng Bắc lại cảm thấy hả giận.

Để cho nàng làm! Đáng đời!

Lý Tịch yên lặng nhìn Hoa Mạn Mạn, hắn rõ ràng mà nghe được lúc này trong lòng nàng đang nghĩ gì ——

“Đi đi đi! Ca ca, xin ngươi hãy mạnh dạn mà đi về phía trước, đừng quay đầu lại! Chờ ngươi đi rồi, ta có thể độc chiếm chiếc giường lớn một mình, ha ha ha!”

Tiếng cười kia như quả tạ vang vọng bên tai hắn, đọng lại rất lâu.

Lý Tịch lần nữa nhếch đôi môi môi mỏng, cười đầy ẩn ý.

“Nếu như thế, vậy ngươi đi cùng cùng bổn vương.”

Hoa Mạn Mạn: “……”

Quản lý biểu cảm thiếu chút nữa mất khống chế.