Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nương Nương Nàng Không Nghĩ Lại Nỗ Lực

Chương 19: Khinh người quá đáng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thân thể Nhu Uyển quận chúa không khoẻ, thà rằng kêu cháu trai lại đây bồi mình, cũng không muốn gặp mặt nhi tử thân sinh của mình, điều này càng khẳng định suy đoán trước đó của Hoa Mạn Mạn ——

Quan hệ giữa đôi mẹ con này quả nhiên không tốt.

Lý Lâu phảng phất không có nhận thấy được ánh mắt đối phương lãnh đạm, vẫn cười rạng rỡ.

“Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn ở tại Quốc công phủ, ở Hải Yến Cư nơi huynh sống trước đây.

Còn có bộ quần áo ta đang mang trên người, cũng là trước kia huynh mặc qua, kích cỡ ban đầu có hơi lớn, ta kêu tú nương sửa lại, hiện tại đã vừa vặn thích hợp.

Huynh nhìn xem thế nào? Ta mặc cũng không tệ lắm phải không?”

Lý Tịch mắt lạnh nhìn hắn, mặt vô biểu tình mà phun ra một chữ.

“Xấu.”

Nụ cười trên mặt Lý Lâu nhất thời không nhịn được.

Hắn thở dài một tiếng, làm như vạn phần bất đắc dĩ.

“Trong khoảng thời gian này ta vội vàng chiếu cố bá mẫu, ngày hôm qua không thể đến tham gia hôn lễ của huynh, huynh đang tức giận sao?

Thực xin lỗi, ta không phải cố ý không đi uống rượu mừng của huynh.

Ta thật sự là không yên lòng bá mẫu.

Huynh cũng biết đó, từ lúc đại bá đi, bá mẫu vẫn luôn rầu rĩ không vui, tình trạng sức khỏe cũng càng ngày càng không tốt.

Huynh lại bận rộn như vậy, cũng không có thời gian tới bá mẫu, ta cũng chỉ có thể thay thế huynh đi phụng dưỡng bá mẫu.

Nếu bởi vậy mà huynh cảm thấy không vui, bây giờ ta đây sẽ đi chào từ biệt với bá mẫu.

Không điều gì ta nói có thể ảnh hưởng đến tình cảm mẫu tử giữa hai người.”

Hoa Mạn Mạn nhẹ nhàng hít vào một hơi.

Rõ ràng nơi này không ai uống trà, nhưng sao nàng lại ngửi thấy mùi trà?

Lý Tịch nhìn đối phương giống như nhìn một tên đang nhảy nhót, không chút khách khí mà cười nhạo ra tiếng.

“Ngươi cho rằng ngươi ăn mặc quần áo của bổn vương, ở nhà của bổn vương, là có thể thay thế bổn vương kế thừa tước vị Trấn Quốc công sao?”

Lời nói của hắn như một con dao, xé toạc chiếc lá sung che trên người Lý Lâu, vạch trần mọi ý nghĩ đen tối mà Lý Lâu giấu kín trong lòng.

Quả thực, đó chính là những gì Lý Lâu đã nghĩ.

Từ sau khi Trấn Quốc công chết trận, mối quan hệ mẫu tử giữa Lý Tịch cùng quận chúa Nhu Uyển quận chúa lâm vào đóng băng.

Nhu Uyển quận chúa chậm chạp không chịu thỉnh chỉ sách phong Lý Tịch kế thừa tước vị, nói rõ chính là không muốn Lý Tịch kế thừa cái tước vị này

Nếu Lý Tịch kế thừa không được, vậy Lý Lâu hắn vì cái gì không thể kế thừa?

Bọn họ đều là người của Lý gia, hắn cũng có quyền thừa kế tước vị.

Chỉ cần hắn có thể làm Nhu Uyển quận chúa vui vẻ, và nhận được sự ủng hộ của Nhu Uyển quận chúa, hắn sẽ có khả năng cướp được tước tước vị Trấn Quốc công vào trong túi mình

Vừa rồi Lý Lâu khi biết được Chiêu Vương tới, cố ý chạy tới tìm Chiêu Vương, chính là vì muốn cho Chiêu Vương ngột ngạt, khiến cho Chiêu Vương không bao giờ trở về Trấn Quốc Công phủ nữa

Lại không nghĩ rằng một lời của Chiêu Vương đã vạch trần suy nghĩ thật sự của hắn.

Lý Lâu không khỏi hoảng loạn lên.

Hắn dùng sức nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt, dùng cơn đau đớn để cố gắng giữ bình tĩnh.

Hắn nặn ra một nụ cười bất đắc dĩ: “Đường huynh một hai phải nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào, dù sao ta không thẹn với lương tâm mình.”

Lý Tịch cũng lười lãng phí lời nói với một tên hề như vậy, lạnh lùng nói: “Người đâu, cởϊ qυầи áo trên người hắn xuống, nhìn thật chướng mắt.”

Lý Lâu sửng sốt.

Hắn nhìn thân vệ vương phủ tiến về phía mình, sợ tới mức hốt hoảng lui về phía sau, đồng thời ngoài mạnh trong yếu mà quát.

“Các ngươi dám chạm vào ta một chút thử xem! Ta nhất định cho các ngươi ăn không hết gói đem đi!”

Nhưng mà Trần Vọng Bắc hoàn toàn không để tâm lời đe dọa của hắn để ở trong lòng, dẫn đầu ra tay, dễ như trở bàn tay mà chế trụ hắn lại.

Hai gã thân vệ khác lập tức tiến lên cởϊ qυầи áo.

Chỉ trong chốc lát, Lý Lâu đã bị lột trần chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ.

Hắn chưa bao giờ chịu qua nhục nhã như thế, tức giận đến sắc mặt phát tím, hàm răng đều phát run lên.

“Các ngươi khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!”
« Chương TrướcChương Tiếp »