Chương 2: Con không muốn gả cho một tên tàn phế

Ba tháng trước Hoa Mạn Mạn đã xuyên qua đến thế giới này.

Nguyên nhân xuyên qua là bởi vì nàng nhìn một quyển tiểu thuyết cung đấu tên là《Cung Mưu》

Lúc này, cả người nàng bị bao bọc trong làn nước hồ băng giá, không thở nổi, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nếu sớm biết mình sẽ xuyên không vào trong sách, trở thành nữ phụ não tàn độc ác trong sách, cho dù là chán đến chết, hay từ chung cư mình ở nhảy xuống, nàng cũng tuyệt đối sẽ không click mở bộ 《Cung Mưu》! Kia

Có người nhảy vào trong nước, bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào bên bờ.

Khi Hoa Mạn Mạn được cứu lên bờ, còn chưa kịp thở, đã bị Hoa Định Tông hung hăng tát một cái.

"Bang" một tiếng giòn vang.

Tất cả mọi người ở đây sợ tới mức dừng động tác lại.

Hoa Mạn Mạn bị đánh đến quay đầu, gương mặt bên trái nóng rát.

Hoa Định Tông đối với nàng đổ ập xuống chính là một trận mắng vốn.

“Ngươi đều đã mười lăm tuổi, đã đủ tuổi cập kê, vì cái gì vẫn tùy hứng như vậy ? Ngươi làm việc nói chuyện đều không dùng đầu óc sao? Hoa gia chúng ta rốt cuộc là tạo nghiệt gì, mới có thể dưỡng ra một đứa con ngỗ nghịch bất hiếu ngu xuẩn như ngươi!”

Cách đó không xa, Lý Tịch ngồi ở trên xe lăn, lạnh lùng nhìn tất cả những thứ này như một người ngoài cuộc.

Trung An Bá đang nổi nóng, không ai dám đi khuyên can hắn.

Có người trộm chạy đi thông báo cho Bá phu nhân.

Hoa Mạn Mạn che lại gương mặt sưng đỏ , trong mắt chứa đầy nước mắt, thân thể mềm mại không tự chủ được run lên, bộ dáng chật vật đến cực điểm.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn ngẩng đầu lên, giống như được ăn cả ngã về không, nghẹn ngào nói,

“Con không muốn gả cho Chiêu Vương! Con không muốn gả cho một tên tàn phế!”

Nàng biết Chiêu Vương ở cách đó không xa nhìn, cũng biết vị Vương gia tàn phế ngồi trên xe lăn này tương lai sẽ cầm quyền to, trở thành Nhϊếp Chính Vương quyền khuynh triều dã .

Đắc tội hắn khẳng định sẽ không có trái ngon ăn.

Nhưng nàng không có biện pháp.

Nàng cần thiết phải hoàn thành nhiệm vụ.

Nàng chỉ có thể ở trong lòng oa oa khóc lớn

--------

Hu hu hu, Chiêu Vương điện hạ cầu xin ngài không cần nhớ tiểu nhân, ngàn vạn không cần đem lời ta nói bậy để ở trong lòng.

Hoa Định Tông bị bộ dáng bướng bỉnh của nhị nữ nhi này tức giận đến muốn chết.

Hắn nâng tay lên lại muốn tát vào trên mặt nhị nữ nhi.

Nhưng bị Hà thị chạy tới kịp thời ngăn lại.

Hà thị bảo vệ bảo bối khuê nữ trước mặt, dùng những thủ đoạn quen thuộc của nàng chính là la lối khóc lóc.

“Mạn Mạn đều thảm như vậy, ông không quan tâm một chút cũng không sao, lại còn đánh mắng nàng, ông vẫn còn là cha nàng sao? Nào nào, ông đánh tôi đi, có bản lĩnh ông liền đem hai mẹ con chúng ta đều đánh chết!”

Hoa Định Tông suýt chút nữa bị hai mẹ con này làm cho phát điên.

Nhưng trước mặt người ngoài, hắn phải cố gắng hết sức để giữ thể diện cho Bá phủ.

Vì thế hắn để Hà thị mang Hoa Mạn Mạn đi.

Trong đầu Hoa Mạn Mạn vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở. ——

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ quan trọng của cốt truyện!】

Hoa Định Tông dặn dò bọn hạ nhân ngậm chặt miệng, không được đem việc này truyền ra ngoài, sau đó đi đến trước mặt Chiêu Vương, cong lưng, không ngừng nhận lỗi.

“Là tiểu nữ không hiểu chuyện, quấy nhiễu tới Vương gia, mong Vương gia xem nàng tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng cùng nàng chấp nhặt, ta nhất định sẽ giáo huấn nàng một bài học, bảo đảm về sau loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Đợi nửa ngày cũng không chờ được Chiêu Vương đáp lại.

Hoa Định Tông thật cẩn thận mà ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt Chiêu Vương đang nhìn về phía Hà thị cùng Hoa Mạn Mạn rời đi.

Trong lòng Hoa Định Tông càng thêm thấp thỏm bất an.

Vị Chiêu Vương này tuy rằng vừa mới trở lại Thượng Kinh, nhưng tin đồn về hắn lại có rất nhiều, nghe nói tính tình hắn hỉ nộ vô thường, gϊếŧ người không chớp mắt, âm ngoan quỷ quyệt, có thù tất báo……

Tóm lại đều không phải lời hay gì.

Hôm nay Hoa Mạn Mạn náo loạn như vậy, khẳng định là đắc tội chết Chiêu Vương

Hôn sự giữa hắn cùng Hoa Mạn Mạn có lẽ sẽ thất bại.