Chương 21: Ngươi, nghịch tử này

“Dừng tay!” Nhu Uyển quận chúa lạnh giọng quát.

Mặc dù nàng đã có tuổi, không bằng tuổi trẻ kiều diễm động lòng người, nhưng nét kiều diễm ấy vẫn còn đó.

Hơn nữa mấy năm nay nàng ru rú trong nhà, màu da so với người thường càng thêm tái nhợt.

Lúc này nàng mặc một chiếc vái dài tuyết thanh sắc cân, mày liễu dựng ngược, môi mỏng mím chặt, bởi vì tức giận dẫn tới gương mặt tái nhợt, đôi má đỏ bừng dị thường, xứng với thân hình đơn bạc của nàng, hiện ra vài phần cảm giác yếu ớt.

Nàng được Trương ma ma nâng đỡ bước nhanh đi đến trước mặt Chiêu Vương, bên trong đôi mắt đẹp chứa đầy giận dữ

“Đầu tiên là ngươi khinh nhục huynh đệ, bây giờ lại muốn đập phá Quốc công phủ, ngươi đây là muốn tạo phản sao?!”

Lý Tịch ngửa đầu nhìn về phía nàng.

Hắn cố ý mang theo nhũ nhân mới qua cửa tới thỉnh an nàng, nàng lại cố tình tránh không gặp mặt.

Mà hắn chỉ là giáo huấn Lý Lâu một chút, nàng đã gấp không chờ nổi mà chạy tới vấn tội hắn.

Nhìn theo cách này, Lý Lâu càng giống như là nhi tử thân sinh của nàng hơn.

Vậy hắn là cái gì?

Lý Tịch biết mình chẳng là gì cả.

Nếu là một tháng trước, có lẽ hắn còn sẽ vì thế mà đau buồn khó chịu.

Nhưng bây giờ, hắn lại có thể bình tĩnh mà cười khẽ ra tiếng.

"Ồ, tạo phản sẽ bị tru di cửu tộc, mẫu thân nhất định phải cẩn thận lời nói."

Nhu Uyển quận chúa tức giận trước thái độ không thèm để ý của hắn, giọng nói bỗng nhiên cất cao.

“Ngươi, nghịch tử này! Ngươi ngược lại còn có mặt mũi giáo huấn ta?!”

Hoa Mạn Mạn bị âm thanh bén nhọn này rống đến màng tai phát run, nhịn không được nhăn mày.

Nàng vốn tưởng rằng tính tình của Chiêu Vương đã rất tệ, nhưng bây giờ xem ra tính tình của quận chúa Nhu Uyển còn tệ hơn.

Chỉ mới nói hai câu mà thôi, cảm xúc quận chúa Nhu Uyển cũng đã mất khống chế.

Thân là một người trưởng thành, lại không khống chế được cảm xúc mình, điều đó cho thấy tâm lí nàng đã có vấn đề.

Trong xã hội hiện đại, loại chuyện này vẫn có thể gặp bác sĩ tâm thần, nhưng thời cổ đại, mọi người hoàn toàn không có nhận thức về bệnh tâm thần, nên vấn đề tâm lý của quận chúa Nhu Uyển cũng không thể giảm bớt.

Lúc này Trần Vọng Bắc mang theo nhóm thân vệ đi ra, trong lòng mỗi người bọn họ đều ôm một đống đồ vật lớn, gồm vàng bạc, đồ cổ, thư pháp, tranh vẽ, cái gì cũng có.

Đầu tiên là bọn họ khom lưng với Nhu Uyển quận chúa, sau đó nhìn về phía Chiêu Vương, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

Lý Lâu thấy bọn họ muốn cướp đi đồ tất cả đồ vật quý gia ở Hải Yến Cư, rốt cuộc kiềm chế không được, nhảy ra kêu la nói.

“Gan các ngươi thật lớn như chó, dám cướp đồ vật của Quốc công phủ?

Bá mẫu ngài mau nhìn xem, đường huynh biết rõ ngài bị bệnh, không những không trở lại phụng dưỡng ngài, cư nhiên còn muốn cho người dọn ra khỏi Quốc công phủ, hắn thật là một chút cũng không đem ngài để vào mắt!”

Khi Lý Tịch nhìn qua, Lý Lâu theo bản năng cảm nhận được sợ hãi, lập tức trốn đằng sau quận chúa Nhu Uyển.

Giọng nói của quận chúa Nhu Uyển lộ ra tràn đầy chán ghét.

“Đây đều là đồ vật của Quốc công phủ, ngươi đã dọn ra khỏi Quốc công phủ, vậy thì không nên lấy bất cứ thứ gì trong Quốc công phủ.”

Lý Tịch dù bận vẫn ung dung nói: “Lúc trước phụ thân giao Hải Yến Cư cho ta, đã cùng ta nói, nếu là đồ vật của Hải Yến Cư, đều là thuộc về ta, ta muốn xử trí như thế nào đều được.”

Nghe hắn nhắc tới Trấn Quốc công quá cố, quận chúa Nhu Uyển chỉ cảm thấy ngực mình nhói đau, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt.

Trương ma ma bên cạnh thấy thế, lo lắng hỏi: “Quận chúa, ngài có sao không?”

Nhu Uyển quận chúa không để ý đến câu hỏi của ma ma, nàng từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Lý Tịch, ánh mắt kia không giống như đang nhìn nhi tử thân sinh của mình, mà giống như đang nhìn một kẻ thù.