Chương 44: Nam nhân trước mặt này căn bản là không có nhân tính

Nghe vậy, Nguyễn thị nhất thời bị dọa sợ tới mức tái mặt.

Nàng cuống quít dập đầu xin khoan dung.

Đáng tiếc vô dụng.

Chiêu Vương điện hạ trời sinh không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.

Hắn lười biếng ngồi trên xe lăn, nhìn Nguyễn thị bị người bên trái một bên phải áp chế chặt chẽ.

Cao Thiện tự mình nâng chung trà lên.

Hắn bẻ miệng Nguyễn thị ra, rót trà vào từng chút một.

Nguyễn thị giống như một con thú đáng thương đã vùng vẫy giữa cái chết, liều mạng mà vặn vẹo thân thể, cố gắng khỏi thoát khỏi xiềng xích.

Nhưng mà với sức lực nhỏ bé của nàng, làm sao có thể là đối thủ của nhóm thân vệ?

Rất nhanh cả một ly trà đã được rót trong miệng nàng.

Nhóm thân vệ nhóm mới vừa buông tay ra, Nguyễn thị liền quỳ rạp trên đất, mở to miệng, đưa ngón tay vào trong miệng, dùng sức ấn lưỡi.

Nàng liều mạng nôn mửa, muốn nhổ nước trà vừa uống ra.

Cao Thiện khôn ngoan hơn nhiều người

Hắn vừa thấy tình hình này, đã biết có gì đó không ổn.

Nếu chỉ là một ly trà bỏ thêm phấn hương bình thường, Nguyễn thị không cần phản ứng đến mức kịch liệt như thế.

Bộ dáng này của nàng không giống uống một ly trà, ngược lại càng giống như là uống một ly thuốc độc.

Quả nhiên.

Không bao lâu tay chân Nguyễn thị bắt đầu vô lực, đầu choáng váng, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Nàng thậm chí không còn sức lực để chống đỡ thân thể mình

Lay động hai cái, nàng liền té ngã trên mặt đất.

Cao Thiện đến gần xem thử, phát hiện nàng đã lâm vào hôn mê, thân thể của nàng vẫn còn hơi run rẩy không kiểm soát được, làn da chuyển sang màu than chì dị thương.

Phấn hương kia quả nhiên có vấn đề!

Cao Thiện cũng không ngờ rằng, nữ nhân này nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, thực tế lá gan lại to như thế, lần đầu gặp mặt liền dám xuống tay với Chiêu Vương.

Cũng may bị Chiêu Vương kịp thời phá giải, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng!

Cao Thiện càng nghĩ càng nghĩ sợ.

Nhưng Lý Tịch người trong cuộc, bộ dáng lười biếng như cũ.

Hắn dêd người kéo Nguyễn thị ra ngoài xử lý.

Đến nỗi xử lý như thế nào? Mọi người ở đây đều rất rõ ràng.

Sau khi lo liệu Nguyễn thị xong, ánh mắt Lý Tịch hướng qua Khang thị.

Đột nhiên nhịp tim Khang thị tăng nhanh.

Nếu nói phía trước tim nàng đập nhanh hơn là do thẹn thùng, thì hiện tại tim nàng đập nhanh hơn hoàn toàn là xuất phát từ kinh sợ.

Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng vì mặt mũi của Trưởng đại công chúa Ninh Dương, Chiêu Vương sẽ nhiều thương tiếc các nàng vài phần.

Sự thật chứng minh ý nghĩ nàng quá hão huyền.

Nam nhân trước mặt này căn bản là không có nhân tính!

Trông cậy vào hắn sẽ thương hoa tiếc ngọc, còn không bằng trông cậy vào heo mẹ cũng biết leo cây!

Lý Tịch lạnh lạnh hỏi: “Ngươi như thế nào còn ở nơi này? Chẳng lẽ ngươi luyến tiếc Nguyễn thị, muốn đi cùng nàng?”

Khang thị cuống quít lắc đầu phủ nhận: “Không có, thϊếp thân không quem Nguyễn thị chút nào, thϊếp thân liền cáo từ.”

Nói xong nàng liền hành lễ, hoảng loạn mà xoay người đi ra ngoài.

Bởi vì động tác quá mức hoảng loạn, lúc ra cửa thời điểm nàng lảo đảo một chút, suýt chút nữa ngã tại chỗ ăn phân chó.

Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.

Những ngọn đèn trong Vương phủ lần lượt được thắp sáng lên

Cọn nha hoàn đem từng thức ăn tinh mỹ thức ăn bưng lên bàn.

Nhưng mà Lý Tịch lại không có khẩu vị gì.

Ngay cả đũa hắn cũng không chạm vào, liền điều khiển xe lăn xoay người sang chỗ khác.

Bánh xe lăn lăn trên mặt đất, dừng ở trước cửa phòng.

Hoa Mạn Mạn đang vui vẻ dùng bữa, nghe được âm thanh, theo bản năng ngẩng đầu.

Từ góc độ này nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Chiêu Vương.

Ngoài cửa bóng đêm thâm trầm, dưới mái hiên đèn l*иg bị gió đêm thổi đến lắc lư, ánh đèn cũng theo đó không ngừng lay động.

Chiêu Vương an tĩnh mà ngồi trên xe lăn, hồi lâu đều chưa từng động một cái.

Không biết vì sao, Hoa Mạn Mạn lại có loại cảm giác bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị bóng đêm nuốt chửng.

Nàng nhịn không được hỏi.

“Vương gia, ngài không ăn cơm sao? Đêm nay đồ ăn ăn rất ngon!”

Lý Tịch cũng không quay đầu lại mà nói câu: “Bổn vương không có khẩu vị.”