Chương 19: Đêm Trước

Ông già Bách Lý mặc niệm bài thơ trong lòng, nhắm mắt lại, chìm vào hồi ức.

Mười vạn tướng sĩ, viễn phó đến cực nam, mỗi người trước lúc rời đi, đều để lại bức di thư trong nhà, bọn họ chưa từng nghĩ rằng sẽ sống sót trở về.

Trận chiến ở Trân Linh Quan, hai bên đánh ba ngày ba đêm, mắt có nhìn thấy máu chảy thành sông, xác chết la liệt khắp nơi.

Các chiến sĩ phía trước trước khi chết, vì lấy máu thịt thân thể ngăn lại tấn công của Già Lâu La, họ đã lấy lưỡi kiếm vào lòng bàn chân, cố định thân thể trên mặt đất làm thành lá chắn cho các chiến sĩ ở phía sau.

Chính bằng cách này, bọn họ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, cuối cùng đuổi được Già Lâu La về Thiên Linh Sơn.

Hai từ thảm khốc không đủ hình dung tình hình trận chiến lúc đó, mười vạn tướng sĩ số lượng có thể quay về không đến trăm người là khái niệm gì?

Ông già Bách Lý giơ cuộn giấy trắng có viết bài thơ lên, không khỏi cảm thán: “Lúc đó, nếu như có bài thơ này cổ vũ, sao đến nỗi có nhiều người chết như vậy....

Tiểu tư, bài thơ này tên là gì?”

Tần Phong trầm tư một lát, trả lời: “Tiền bối, tên bài thơ do người đặt đi.”

“Được, vậy bài thơ này liền gọi 《Trấn Linh Quan》!” Vừa dứt lời, ông già Bách Lý phất tay áo, bút lông trong tay Tần Phong lập tức bay đến trên tay ông.

Chỉ thấy ông già cầm bút hạ xuống cuộn giấy, ba chữ Trấn Linh Quan mạnh mẽ có lực, được đề ở đầu cuộn giấy, vậy mà lại tỏa sáng rực rỡ!

Cùng lúc đó, Tần Phong dường như phảng phất nghe thấy tiếng gầm giận dữ chiến đấu của các tướng sĩ trên chiến trường, kim qua thiết mã, khí thôn vạn dặm!

Ông già tóc bạc nhìn xuống cuộn giấy trắng, có chút tiếc nuối nói: “Thơ là thơ hay, đáng tiếc chữ này... tiểu tử, ngươi sau khi về nên luyện thư pháp cho thật tốt đi.”

Có thôi đi hay không... Tần Phong sắc mặt cứng đờ, không trả lời lại, kỳ thật, nguyên chủ đọc sách hơn mười năm, vẫn là luyện một tay viết chữ tốt, chẳng qua hắn xuyên không đến đây, có vẻ như thân thể vốn không ghi nhớ được những thư pháp kia.

Ông già Bách Lý một bên lắc đầu thở dài, một bên rất tự nhiên cuộn lại cuộn giấy trắng, thuận tiện muốn đem cuộn giấy trắng nhét vào trong ngực.

Nguyên bảo thơ thần phẩm, đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện, lần này có thể kiếm được món tiền lớn rồi. Chính lúc ông già đang có suy nghĩ như vậy, một bàn tay ngọc trắng nõn đã nắm lấy đầu kia của cuộn giấy trắng.

“Làm gì vậy?” Ông già mặt cảnh giác.

“Bài thơ này là do cậu ấy viết, dựa vào cái gì bị ông lấy đi, đưa đây!”

Tần Phong ngơ tại chỗ, cảnh tượng này hình như có chút quen thuộc?

“Nha đầu nhà cô, câu đối hôm qua bị cô lấy đi rồi, hôm nay vậy mà vẫn muốn bài thơ này? Không đưa!”

“Xem ra ông đã quên rồi, việc bút râu rồng sắp dùng hết.”

Đúng rồi, đúng rồi, cùng một phương thức, cùng một mùi vị... Tần Phong xem kịch xem đến nghiền, đột nhiên nghĩ đến cái gì mặt cứng đờ, câu đối hôm qua và thơ hôm nay rõ ràng đều là do ta viết mà, hai người tranh tới tranh lui, hình như chưa hỏi qua ý kiến của ta?

“Thương cô nương, tiền bối, bài thơ này hình như là ta...”

“Thơ, thơ gì?” Ông già Bách Lý cùng Thương Phi Lan đồng thanh nói.

Hai người thật vô liêm sỉ, tại hạ thua rồi... Tần Phong chắp tay lùi về phía sau.

“Nha đầu, ta và cô làm một thỏa thuận thế nào, chỉ cần cô đưa bài thơ này cho ta, từ nay về sau Thính Vũ Hiên này cô cũng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”



Thương Phi Lan nghe vậy trầm tư một lát, cuối cùng lựa chọn buông tay, điều này có chút ngược lại với dự liệu của Tần Phong.

Ông già Bách Lý thấy vậy rốt cuộc cũng thở phào một hơi, sau đó cẩn thận thu lại cuộn giấy trắng vào trong ngực.

Tất cả đã định, Tần Phong nóng lòng muốn vào trong các lâu đọc sách, tích lũy văn khí.

Vừa nãy gặp phải quỷ tu, nếu như không phải có Thương cô nương ở bên bảo vệ, hắn chắn chắn sẽ chết không nghi ngờ gì.

Hơn nữa quỷ tu kia vì hắn mà đến, mặc dù không biết mục đích của đối phương là gì, nhưng ai có thể bảo đảm lần này có thể trốn được một kiếp, bọn nó sẽ không đến lần thứ hai, lần thứ ba?

Nhìn lại, chỉ có nâng cao thực lực của bản thân mới là ưu tiên hàng đầu!

“Lần này vào trong các lâu, nhất định phải nghĩ cách đột phá Văn Thánh cấp chín, như vậy ít nhất có thể thi triển ra Hạo Thiên Kính, có được chút năng lực tự bảo vệ.” Nghĩ vậy Tần Phong liền nhấc chân bước vào trong các lâu.

Lúc này, ông già Bách Lý đột nhiên nói: “Tiểu tử, ta thấy ngươi có chút thiên phú, có muốn đến Hạo Văn Viện ở Tần Thiên Thành tu luyện không?”

Thương Phi Lan nghe những lời này liền khựng lại.

“Hạo Văn Viện?” Tần Phong nghiêng đầu, phải nói trong Đại Càn, nơi tập hợp nhiều đạo sĩ Văn Thánh Đạo nhất định là Hạo Văn Viện ở Đế Đô này.

Tương truyền, trong Hạo Văn Viện chứa đựng rất nhiều tâm đắc liên quan đến Văn Thánh Đạo, cũng như tuyệt học của Văn Thánh Đạo, là thánh địa mà những người đọc sách trong thiên hạ muốn hướng đến.

Mà Thiên Giám quốc sư sáng lập ra Hạo Văn Viện, càng là người duy nhất từ cổ chí kim có thể bước vào Văn Thánh cấp hai.

“Tiền bối có cách để ta vào được nơi đó?”

“Tất nhiên là có.”

Tần Phong tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại chấn kinh, qua loa như vậy liền có thể khiến mình tiến vào thánh địa mà người đọc sách muốn hướng đến, thân phận của lão đầu xấu xa này e rằng còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng ban đầu.

Nhưng mà...

“Không cần đâu, ta ở đây cũng khá tốt.”

“Tiểu tử thối, ngươi có biết Hạo Văn Viện có ý nghĩa như thế nào đối với người đọc sách không, muốn bỏ lỡ cơ hội này sao?”

“Những đạo sĩ Văn Thánh bậc nhất của Đại Càn đều ở trong Hạo Văn Viện, ta đương nhiên là biết giá trị trong đó.”

“Vậy mà người còn?”

Tần Phong trịnh trọng nói: “Ở Tấn Dương Thành có người mà vãn bối quan tâm, ta không muốn rời xa bọn họ, huống chi chỉ cần trong lòng có thiên hạ, nơi nào không thể đọc sách chứ?”

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là, Đế Đô nước quá sâu, năm đó lão cha vì muốn bảo toàn bản thân cùng Tần gia mới chuyển đi,

Bây giờ bản thân tự quay về, há chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao? Cho dù thực sự muốn vào Hạo Văn Viện, vậy cũng phải đợi sau khi nâng cao thực lực, nếu không chẳng khác nào cá nằm trên thớt, quá bị động rồi...

“Được! Hay cho câu trong lòng có thiên hạ, nơi nào cũng có thể đọc sách, ta ngược lại có chút xem thường ngươi rồi.” Ông già Bách Lý nằm lại trên ghế mây, khóe miệng hơi giương lên, không còn nhiều lời nữa.

“Thương cô nương, cô ngây ra đây làm gì, không đi vào sao?” Tần Phong bước đến bên người Thương Phi Lan, tò mò hỏi.

Người sau khẽ liếc mắt nhìn, vẫn bước vào trong các lâu, chỉ là dưới tầm khăn vuông đen kia có in đường nét đôi môi, dường như có chút hơi bồng bềnh.

Tần Phong theo sát phía sau, lại nhìn thấy trước mắt đầy rẫy sách, hai mắt hơi híp lại, lần này không bước vào cấp chín hắn thề sẽ không bước ra ngoài!



Mà sau khi hai người bước vào Thính Vũ Hiên không bao lâu, một người nam nhân trung niên mặc quần áo vải vá, gẫy mất một chân chống gậy bước đến.

Vết sẹo trên cái chân bị gãy rõ ràng là vết thương do bị bỏng, toàn bộ máu thịt đều bị hoại tử, miệng vết thương đáng sợ đến mức khiến người khác sởn cả da gà khi nhìn vào.

Trên cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo thậm chí còn có thể nhìn thấy đủ các loại vết sẹo rợn người, rất khó tưởng tượng, người này rốt cuộc đã trải qua những gì mới có thể biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.

Người nam nhân trung niên đưa vò rượu trong tay ra: “Lão đầu, rượu của ông.”

Ông già Bách Lý đón lấy vò rượu, mở ra nhấp một ngụm, không khỏi tấm tắc tán thưởng: “Vẫn là rượu lão Lý gia nhà ngươi ngửi lên mới đủ thơm, không giống như các nhà khác uống vào nhạt như nước, này, đây là tiền rượu.”

Một xâu tiền, ba mươi văn.

“Nhiều rồi.” Nam nhân trung tuổi nhướng mày.

“Nhiều rồi coi như tiền công ngươi chạy đến đây, nhớ, ngày mai vẫn vào thời gian này đem rượu đến.”

“Lão đầu đi đứng chẳng lẽ cũng không tiện? Lại lười thành như vậy.” Người nam nhân trung niên ha một tiếng, đem tiền nhét vào trong ngực, khập khiễng rời đi.

Ông già Bách Lý nhìn theo bóng lưng rời đi của đối phương, sau đó mở vò rượu ngẩng đầu rầu rĩ, thở dài một hơi cảm thán: “Rượu này thực sự rất mạnh...”

Cuộn giấy trắng trong ngực ôm lại càng chặt.

.....

Về đêm, ánh trăng như nước, Tần Thiên Thành, Liễu gia, phủ Phụ Quốc Công.

Trong sân lạnh lẽo, trăng bị mây mù che phủ, tịch mịch không một tia sáng.

Mơ hồ có thể nhìn thấy được một nữ tử áo trắng ngồi ở đó.

Mà bên cạnh nàng, một nữ tử áo lam vẫn đứng một bên, trong tay cầm kiếm, sau lưng đeo hộp kiếm.

“Tiểu thư, Liễu lão gia đã đem việc người phải thành thân truyền ra bên ngoài rồi.”

“Ừm”

“Tiêu thư, người thực sự phải gả đến Tấn Dương Thành, gả cho trưởng tử của một tam đẳng Phụ Quốc Tướng quân sao?” Nữ tử áo lam ngữ khí kích động.

“Ừm”

“Tiểu thư vết thương của người có lẽ vẫn...” Lời đến bên miệng, nữ tử áo lam lại không nhẫn tâm nói ra.

Đối với người tuyệt vọng, bất kỳ hy vọng nào vuột khỏi tầm tay đều là tàn nhẫn, có lẽ Liễu lão gia cũng hiểu được điều này nên đã hạ quyết tâm để tiểu thư đến một nơi xa xôi hưởng thụ phần đời còn lại.

Trăng xuyên qua tầng mây, ánh trăng trong veo rơi xuống chiếu xuống người nữ tử áo trắng, làn da như tuyết, mái tóc đen như thác nước, khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác nghẹt thở, giống như tiên nữ hạ phàm.

Chỉ đáng tiếc, nữ tử này mặt lạnh như băng, đôi mắt kia càng giống như một đầm nước tù.

Nhìn xuống dưới, lúc này mới thấy, nơi nữ tử này ngồi vốn không phải là ghế đá, mà là một chiếc xe lăn.

Nàng, chính là Liễu gia Liễu Kiếm Ly.