Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Chương 21: Dây Chuyền Hôn Lễ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì để tìm hiểu xem rốt cuộc là gì, Tần Phong chen ra khỏi đám đông, hướng đến cửa Tần phủ, nhưng không đợi hắn đi được mấy bước.

Ở phía trên cùng của đội rước dâu, một nam tử da ngăm mặc áo giáp đen cưỡi trên con ngựa thần đen, trực tiếng dùng một cây kích dài trong tay ngăn hắn lại, lạnh giọng nói: "Người không phận sự lui xuống.”

“Ta...” Tần Phong vừa muốn giải thích.

Nam tử da ngăm đen vung cây kích, nhìn tư thế đó giống như muốn trực tiếp hất hắn ra.

Chính vào lúc này, Thương Phi Lan ở phía sau sải bước về phái trước, rút thanh chủy thủ ở thắt lưng ra chặn lại trường kích.

Nam tử da ngăm đen chau mày, lực đạo trong tay lại tăng lên, nhưng ngoài dự liệu của hắn là nữa tử đeo khăn đen trước mặt lại dễ dàng ứng đối, một bước không lùi.

Con thần mã đen vì để bảo vệ chủ nhân hí lên một tiếng, móng trước khỏe mạnh không ngừng dậm xuống đất, tung lên từng đợt bụi mù mịt.

Thương Phi Lan vẫn không bị lay động, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, còn thần mã dường như cảm nhận được gì đó hoảng sợ, thu lại tâm tư bạo ngược, yên tĩnh trở lại, thậm chí nó còn chủ động quay đầu tránh đi ánh mắt của Thương Phi Lan.

Nam tử hơi híp hai mắt, nhảy xuống khỏi lưng ngựa tự báo gia môn: “Ta là tiền phong tham lĩnh Thần Hầu Quân, Hình Thịnh, ngươi là ai?”

Thương Phi lan không muốn trả lời.

Tần Phong nghe vậy trầm ngâm, Thần Hầu Quân? Một trong những đội quân anh dũng thiện nhất của Đại Càn, tiền phong tham lĩnh tương đương với quan hàm tam phẩm, người này có địa vị cao lại tình nguyện hạ thân phận làm một hộ vệ cho đội rước dâu?

Đợi đã tướng lĩnh của Thần Hầu Quân hình như là... Tần Phong nghĩ đến cái gì đó, trợn to mắt: “Ngươi là người của phủ Liễu Phụ Quốc Công ở Tần Thiên Thành? Vậy người đang ngồi trong kiệu đỏ kia.. không phải là Liễu Kiếm Ly đấy chứ?!”

“Hỗn xược, tên húy của tiểu thư Liễu gia Phụ Quốc Công há lại để ngươi gọi thẳng như vậy!”

Vậy mà lại thực sự là cô ấy... trong đầu Tần phong tràn ngập suy nghĩ, tổ tiên Liễu gia và Tần gia lập ra hôn ước hắn vẫn còn nhớ, nhưng mà không nên a, tiểu thư thiên phú dị bẩm kia làm sao có thể hạ mình gả đến một nơi xa xôi. Đợi đã, cô ấy muốn gả cho ai? Sẽ không phải là...

Đúng lúc này, trong Tần phủ, nha đầu Thanh Nhi mặc váy xanh nghiêng nửa người ra, liếc nhìn sau đó vẻ mặt vui mừng, xách váy chạy nước kiệu ra khỏi phủ: “Đại thiếu gia, người cuối cùng cũng về rồi, lão gia và phu nhân đều sắp lo chết rồi, mau cùng ta vào gặp bọn ho đi.”

“Ngươi chính là Tần gia Tần Phong?” Hình Thịnh vô cùng kinh ngạc nói.

“Làm sao? Chưa từng thấy qua thiếu gia anh tuấn như vậy?”

“Ngươi!” Hình Thịnh nghẹn giọng.

Tần Phong lười cùng hắn nói chuyện, hắn nóng lòng muốn hiểu hôn sự này như thế nào, sau khi mắng một câu, liền vội vã cùng Thanh Nhi đi vào trong phủ.

Thương Phi Lan ngược lại không có đi vào cùng, sau khi nhìn một lát liền quay người rời đi, biến mất trong đám đông.

.....

Trong Tần phủ, trên dưới Tần gia sớm đã loạn thành một mớ hỗn độn.

Tần kiến An trong đại sảnh đi tới đi lui, ông liếc mắt nhìn nữ tử áo lam trong tay cầm trường kiếm, trên lưng đeo hộp kiếm cách đó không xa nói: “Phu nhân, khách đến rồi, cũng không biết cho người pha trà?”



“Á? ờ, đúng, đúng.” Mạnh Tuyết ngây ra, vội vàng cầm lấy ấm trà trên bàn, lấy qua một tách trà, bắt đầu rót trà, nhưng bà bởi vì nghĩ chuyện khác quá nhập thần, nên không phát hiện ra trong ấm trà rõ ràng không có nước.

Tần An thỉnh thoảng lại nhìn ra phía ngoài đại sảnh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy mẫu thân đang pha trà, nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn chằm chằm một hồi, hắn nhận ra vấn đề và lên tiếng nhắc nhở: "Nương, tách trà người rót là của con."

Mạnh Tuyết giật mình một cái, nhìn lại tách trà, áy náy nói: “Cầm nhầm, cầm nhầm, nương đổi cái khác.”

Ba người trong lòng có suy nghĩ nhưng đều đang cùng nghĩ về cùng một người.

Đột nhiên, tiếng gọi lớn của Thanh Nhi truyền vào trong đại sảnh: “Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia trở về rồi.”

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Tần Phong đã đi tới cửa đại sảnh, hắn bước vào sảnh vừa liếc mắt liền nhìn thấy nữ tử áo xanh lưng đeo hộp kiếm, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, dáng người thướt tha.

Người đó nghe thấy động tĩnh, cũng dời tầm mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự dò xét.

Tần Phong chỉ là liếc qua nữ tử đó, liền đến bên cạnh cha nương, thấp giọng hỏi: “Cha nương, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Hai người do dự muốn nói lại thôi, Tần Kiến An thở ra một hơi đưa qua một phong thư, ra hiệu mở ra.

Tần Phong mở phong thư lấy ra lá thư, đọc từng dòng từng dòng cho đến khi chữ cuối cùng thu vào trong đáy mắt, trên mặt hắn lộ ra vẻ phức tạp.

Thiên tài dị bẩm đại tiểu thư của Liễu gia, độ kiếp thất bại, nửa người dưới bị liệt, ngự y ở Đế Đô cũng vô phương chữa trị.

Liễu lão gia tử khẩn cầu tần gia hoàn thành hôn ước của tổ tiên, để Liễu Kiếm Ly rời khỏi Đế Đô, bình yên sống qua ngày.

Trong câu chữ hoàn toàn la những lời khẩn cầu cùng áy náy của Liễu lão gia tử.

Dẫu sao Liễu Kiến Ly hiện tại không còn là tiên nữ cao cao tại thượng, mà là bị rớt xuống thành một người phàm trần.

Nửa thân bị liệt, chỉ điểm này thôi cũng làm vô số nam nhân lùi bước.

Liễu lão gia tử đương nhiên trong lòng biết rõ điều này.

Tần Phong trầm mặc một lúc, không có trả lời mà ngẩng đầu hỏi: “Cha nương, hai người hi vọng con làm như thế nào?”

Nhị nương muốn nói lại thôi.

Tần Kiến An vỗ vỗ vai Tần Phong trịnh trọng nói: “Khuê nữ kia của Liễu gia cũng là người đáng thương, đứng nơi càng cao khi ngã xuống sẽ càng đau, ta muốn giúp đỡ cô ấy nhiều chút.

Dẫu sao lúc trước khi còn ở Đế Đô, Liễu gia trước giờ cũng chưa từng xem thường Tần gia ta, ngược lại còn rất chiếu cố.

Hơn nữa, lúc đầu cho dù ở Đế Đô có vô số thanh niên tài tuấn muốn cầu hôn Liễu gia, vẫn luôn bị Liễu lão gia tử lấy hôn ước tổ tiên ra để từ chối, Liễu gia trước nay chưa từng nuốt lời.

Uống nước nhớ nguồn, cho nên ý của ta là...”

Những lời tiếp theo Tần Kiến An không nói ra, nhưng Tần Phong đại khái có thể nghe ra.

Lão cha hi vọng hắn có thể đồng ý muốn hôn sự này.



Nhị nương không kìm được trong lòng: “Lão gia, hay là bỏ đi, Phong Nhi nó...”

Tần Kiến An giơ tay cắt ngang: “Để nó tự quyết định.”

Sắc mặt Tần Phong rối rắm, đặt mình vào suy nghĩ, hắn cũng rất đồng tình với cảnh ngộ của Liễu Kiếm Ly, nhưng hắn không thể đem hạnh phúc tương lai của bản thân ra làm vật hi sinh được.

Đều là nam nhân, Tần Kiến An tất nhiên hiểu được băn khoăn của nhi tử, liền lại gần sát đến chân thành nói:

“Khuê nữ kia của Liễu gia, guốc sắc thiên hương, là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, chỉ nhìn thôi cũng thấy cảnh đẹp vui mắt.

Còn tiểu tử ngươi, mắt nhìn cũng đừng quá hạn hẹp, chẳng qua sau này nạp thêm mấy thϊếp thân là được, ta muốn nạp thϊếp, còn không có cơ hội như vậy... haizz, aiyo, phu nhân mau buông tay!”

“Ông muốn cai gì?” Nhị nương trên tay dùng lực, Tần kiến An đau đến nhăn mặt.

“Cha, nương, có người ngoài ở đây.” Tần An thấp giọng nhắc nhở.

Nhị nương đột nhiên cảm thấy mất lễ nghi, buông tay, cô nương áo lam mỉm cười nhẹ.

Tần Phong thở dài, thế đời luôn muốn nam nhân không biết sợ, mà ta chỉ là chịu đựng trước nhứng thứ ở cái tuổi này không nên chịu đựng mà thôi.

“Con biết rồi, vậy hôn sự này khi nào thì tiến hành?” Tần Phong chấp nhận số phận, một là thay Tần gia trả lại ân tình cho Liễu gia, hai là tất nhiên là bị lời của lão cha làm cho cảm động rồi...

“Cái này... đương nhiên là cần có chút thời gian để chuẩn bị." Tần Kiến An bấm đốt ngón tay, đếm thời gian, mà thiếu nữ áo lam nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: "Lão gia nhà ta đã mời học giả của Hạo Văn Viện tính toán trước. , hôm nay chính là một ngày tốt lành.”

“Hôm nay?” Mấy người cùng đồng thanh lên tiếng.

“Vị này...”

“Ta tên Lam Ngưng Sương, là kiếm hầu của tiểu thư.”

“Lam cô nương, thế này có phải quá gấp rồi không, dù sao chúng ta cũng vừa mới biết tin này.” Tần Kiến An có chút khó xử.

Có cần phải gấp vậy không, chẳng lẽ sợ mình hối hận?

Khóe miệng Tần Phong giật giật.

“Không có, Liễu gia đã chuẩn bị thỏa đáng.” Lam Ngưng Sương nói xong lười này liền quay người ra khỏi Tần phủ.

Qua không bao lâu, do nam nhân da ngăm kia dẫn đầu, hơn chục nam nhân cường tráng mang theo mấy nha hoàn đi vào Tần phủ, trên tay mỗi người đều mang theo các loại đồ vật trang trí, sau đó bận rộn qua lại trong Tần phủ.

Một thời thần trôi qua vội vã, lại nhìn trên dưới Tần phủ, trong chớp mắt nhìn y hệt như ăn nừng.

Tần Phong nhìn đến mắt chữ A mồm chữ O, từ chuẩn bị, sính lễ, trang trí, cho đến hôn lễ, từ đầu đến cuối Tần gia đều không cần nhúng tay vào, đều là Liễu gia lo liệu, chẳng lẽ đây là dây chuyền lễ cưới của người cổ đại?

Hiệu suất cũng quá cao rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »