Chương 25: Hiển Thánh Trước Mặt Mọi Người

Lam Ngưng Sương lạnh giọng nói: “Đường Hiên, người đừng có quá đáng!”

Dưới ánh mắt nghi ngờ của quan khách, Đường Hiên vẫn bước vào đại sảnh: “Ta chẳng qua là ăn ngay nói thật, cái này cũng tính là quá đáng sao?

Mọi người đều biết, ở Đại Càn ta, tân lang muốn vén quạt của tân nương đâu có dễ như vậy.

Mà tân lang vén quạt càng hao tổn nhiều tâm tư chứng tỏ tân lang càng coi trọng tân nương, Tần công tử, không biết ta nói có đúng không?”

Mạnh Tuyết cùng Tần Kiến An đối mắt nhìn nhau, không biết người này có ý gì.

Tần An sắc mặt khó coi, đi lên trước một bước: “Hôn lễ của đại ca ta, huynh ấy muốn vén quạt thế nào thì vén, liên quan gì đến ngươi.”

Đường Hiên nghe vậy quay đầu nhìn sang, thu lại ý cười khóe miệng, thần sắc băng lãnh nói: “Ta cùng đại ca ngươi nói chuyện, ngươi chen ngang cái gì, Tần gia không có quy củ như vậy sao?”

Lời vừa dứt, liền thấy Mạt lão phất tay áo, một luồng gió mạnh xuyên thẳng qua đại sảnh, thực tế đã khiến Tần An va vào cột nhà bên cạnh, phát ra tiếng va chạm lớn.

“An nhi!” Tần Kiến An cùng nhị nương kinh ngạc hô lên.

Tất cả khách khứa ngôi bên dưới đều hít một ngụm khí lạnh.

Lam Ngưng Sương cùng Hình Thịnh lách người đứng ra, trừng mắt nhìn, nhìn tình hình này, đúng là tư thế nếu như một lời không hợp liền đánh, một số khách ngồi bên ngoài thậm chí đã lén chuồn đi.

Ức hϊếp người quá đáng, Tần Phong lúc này cũng không thể nhịn được nữa, chủ động tiến lên phía trước, hờ hững nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Tần công tử như vậy là có ý gì, ta chẳng qua là muốn tuân thủ lễ pháp mà thôi.”

“Vậy ta liền muốn nghe xem xem lễ pháp của ngươi.”

“Thông thường mà nói, nếu muốn mở quạt, tân lang nói thế nào cũng phải làm một bài thơ về chiếc quạt, nhưng Tần công tử lại học Văn Thánh Đạo, chỉ là một bài thơ về quạt nhỏ nhoi tất nhiên không thành vấn đề. Nếu thực sự phải làm như vậy, quả thật không có ý nghĩa gì cả...

Không bằng như thế này đi, hai người chúng ta mỗi người làm một bài thơ, cùng nhau nghiên cứu thảo luận so sánh một phen, cũng coi như là góp vui cho hôn lễ, ngươi thấy thế nào?” Lời vừa dứt, Đường Hiên liền từ trong không gian ngọc bội ở thắt lưng lấy ra một chiếc bút lông màu đen đầu bút nhiễm máu.

Lam Ngưng Sương nhìn thấy vật này, không kìm được hô lên một tiếng kinh ngạc: “Sát tâm bút!”

Tần Phong nghe vậy cũng nhíu mày, trong sách từng nhắc tới, sở dĩ sát tâm bút là một loại bảo khí có thể cụ thể hóa ý cảnh trong thơ ca. Vật này mặc dù không thể tạo ra thương tổn thực tế, nhưng có thể phá nát tâm đài của Văn Thánh đạo sĩ, mà vấn tâm đài một khi vỡ nát, Văn Thánh đạo sĩ cũng từ đó mà vô duyên với Văn Thánh Đạo.

Thì ra, gia hỏa này vẫn luôn có chủ ý này, ta còn đang lo không có cách nào dạy dỗ ngươi. Nếu như ngươi đã tự tìm chết, vậy ta liền thành toàn cho ngươi... Tần Phong hơi híp mắt lại.

Ở thế giới này, thơ ca đối với hắn mà nói, một người có thể địch nổi hắn cũng không có!

“Vậy liền theo...”

“Không thể!”

Tần Phong lời còn chưa nói hết liền bị Lam Ngưng Sương cắt ngang, sau đó đi đến bên cạnh thấp giọng nói: “Đường Hiên học tập trong Hạo Văn Viện ở Tần Thiên Thành, trước đây không lâu đã bước vào cảnh giới Văn Thánh cấp tám Minh Tâm, người chẳng qua mới là Văn Thánh cấp chín, làm sao có thể cùng hắn đọ sức? Tuyệt đối không được lỗ mãng!”

Đường Hiên thấy vậy cười lạnh nói: “Tần công tử nếu như sợ rồi, cũng không sao, chỉ là hôn lễ này không thành, muốn mở quạt của tân nương, ta sẽ không đồng ý.”

Đây là một lời uy hϊếp lộ liễu!

Tần Phong liếc đối phương một cái, nhàn nhạt nói: “Lam cô nương không cần nhiều lời nữa, ý ta đã quyết.”



“Người...”

“Tốt! Người đọc sách nên quyết đoán như vậy!” Đường Hiên cười lớn, sau đó ngay lập tức ném sát tâm bút trong tay lên không trung.

Mọi người chỉ thấy, lấy sát tâm bút làm trung tâm, một luồng ánh sáng trắng bán trong suốt nhanh chóng khuếch tán chỉ trong nháy mắt liền bao phủ Đường Hiên vào Tần Phong vào trong đó.

Mưu kế đã đạt được Đường Hiên không kìm được nhìn về phía Tần phong, trên mặt cười lạnh, sát ý trong mắt dường như hóa thành bản chất.

Tuy nhiên Tần Phong vẫn không lay động, ngược lại hỏi: “Không biết Đường công tử, nội dung thơ có giới hạn hay không?”

“Thiên hạ ai cũng biết, Liễu tiểu thư thiên phú dị bẩm, trong kiếm đạo trình độ vượt xa người thường, nếu đã như vậy chúng ta liền mỗi người làm một bài thơ có liên quan đến kiếm đi.”

Kiếm, chủ sát phạt, lấy kiếm làm thơ, ý cảnh trong thơ tất nhiên phải tập trung vào túc sát, hắn thực sụ không che đậy sát tâm đối với mình... Tần Phong nghĩ.

Lại nhìn Đường Hiên, vừa dứt lời liền lướt ngón tay vào trong hư không, điều khiến người khác kinh ngạc là mỗi nơi đầu ngón tay của hắn đi qua vậy mà lại phát ra kim quang, từng câu thơ xuất hiện lên trên không trung.

Đây chính là năng lực của sát tâm bút?

Bên ngoài, Lam Ngưng Sương thấy Tần Phong vẫn còn đang ngây ngốc, lo lắng nhắc nhở: “Mau làm thơ đi, sát tâm bút sẽ cụ thể hóa ý cảnh trong thơ, mặc dù đôi bên trước khi hoàn thành bài thơ sẽ không trảm vấn tâm đài, nhưng nếu như bị ý cảnh trong thơ của đối phương ảnh hưởng, người muốn làm thơ lại càng khó!”

“Đã muộn rồi!” ngón tay Đường Hiên vẽ xuống nét cuối cùng, không kìm đường cười lớn một cách điên cuồng, chỉ thấy trong không trung từ những chữ vàng trong bài thơ tỏa ra một trận kim quang chói mắt. Trong chốc lát, trong ánh sáng bao phủ của sát tâm bút, thoạt nhìn chi chít kiếm, đang tỏa ra sát khí kinh người!

“Đi chết đi!” Đường Hiên hét lớn một tiếng, vô số thanh kiếm hư ảo đan chéo ngang dọc, kiếm âm chấn rung, chém thắng đến Tần Phong.

Mà mọi người ở đó làm thế nào cũng không thể ngờ tới, dưới trận kiếm như vậy, người sau vậy mà lại từ từ nhắm mắt lại.

“Ngu xuẩn, ý cảnh được cụ thể hóa trong thơ ảnh hưởng đến tâm cảnh, ngươi nhắm mắt lại thì có tác dụng gì, đi chết cho ta!” mặt Đường Hiên lộ vẻ điên cuồng.

Lời vừa dứt, vạn kiếm cùng bay tới, kiếm quang giao nhau, đều cùng nhau xuyên qua thân thể.

“Phong Nhi!” Tần Kiến An cùng nhị nương đứng dậy kinh hô.

“Đại ca!” Tần An đang dựa vào cột ôm ngực trợn mắt đau đớn.

“Cô gia!” Hình Thịnh cùng Lam Ngưng Sương đồng thời xuất thủ, tấn công lớp ánh sáng, thế nhưng Sát tâm bút là bảo khí không tầm thường, lấy thực lực của bọn họ làm sao có thể công phá?

Đường Hiên điên cuồng cười lớn thật chói tai, hắn tin chắc, với thực lực Văn Thánh cấp chín của Tần Phong, dưới trận kiếm như vậy, cho dù không bị dọa đến can đảm câu liệt thì cũng không khác biệt mấy, nhưng âm thanh tiếp theo lại khiến tiếng cười của hắn đột nhiên im bặt.

“Chỉ có như vậy?” Tần Phong mở mắt, mặt không chút biểu tình.

Mọi người tại đó chỉ thấy Tần Phong không sao, đều một mặt kinh hỉ, trừ Đường Hiên: “Không, không thể nào, ngươi chẳng qua chỉ là Văn Thánh cấp chín, làm sao có thể chống lại ý cảnh sát phạt trong thơ của ta?!”

Sự rườm rà của câu văn hoa mỹ cùng với sát khí, đây cũng xứng là thơ?” Tần Phong từ từ giơ tay phải, điểm trên không trung, nhàn nhạt nói: “Vậy để ta dạy ngươi, thế nào... mới gọi là thơ!”

Đều mở mắt ra nhìn cho kỹ đi, ta chuẩn bị thể hiện đây!

Không, việc của người đọc sách nên gọi là hiển tháng trước mặt mặt người...

Đầu ngón tay Tần phong khẽ động, văn tự màu vàng lần lượt xuất hiện, chỉ thấy —— “Trường kiếm- bôi tửu, nam nhi phương thốn tâm”*



(*ý nói: trường kiếm cùng chén rượu, nam nhi một tấc lòng)

Lâm không của sát tâm bút chấn động, từ những văn tự màu vàng một trận ánh sáng chợt lóe lên, một vị hiệp khách tay phải giơ kiếm, tay trái cầm vò rượu chầm chậm từ trong văn tự bước ra, bước đến phía sau Tần Phong.

Chỉ thấy hiệp khách ngẩng đầu uống rượu, sau đó vung kiếm, hết thảy lưỡi kiếm biến đổi từ ý thơ của Đường Hiên kia, đều bị chấn lui!

Đường Hiên trợn to hai mắt, run giọng nói: “Thơ của ngươi rõ ràng vẫn chưa hoàn thành, tại sao ý cảnh có thể cụ thể hóa?!”

Tần Phong không để ý tới hắn, ngón tay lại lần nữa cử động, lại thấy—— “Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh”*

(* ý thơ: yên bạc phát sáng trên lưng bạch mã, vùn vụt như sao băng)

Theo đó là một tiếng hí, một con bạch mã yên bạc phóng tới trước mặt hiệp khách, hiệp khách buông xuống vò rượu, giơ kiếm, nhắm thẳng về phía vô số lưỡi đao sắc bén kia

Thân ảnh màu trắng nhanh như ánh chớp, âm thanh kim minh không ngừng vang lên bên tai, không lâu sau, hiệp khách cưới bạch mã quay trở lại bên Tần Phong, mà Đường Hiên bên đó, hàng vạn lưỡi kiếm sắc nhọn biến hóa từ ý thơ không còn sót lại chút gì!

Sắc mặt Đường Hiên trong nháy mắt trở nên tái nhợt, đối phương chẳng qua mới viết hai câu thơ liền đem ý thơ của hắn toàn bộ đều bị đánh tan tác. Nếu như thơ hoàn thành, vấn tâm đài của hắn nhất định sẽ bị sát tâm bút trảm!

Mắt thấy ngón tay Tần Phong lại cử động lần nữa, Đường Hiên vội vàng nói: “Khoan, khoan đã, ta nhận thua!”

“Đã muộn rồi.” Tần Phong lạnh giọng trả lời, ngón tay vẽ ra mấy đường cuối, câu thơ thứ ba bỗng chốc hiện ra—— “Thập bộ sát nhất nhân, thiên lí bất lưu hành!”*

(*ý nói: mười bước gϊếŧ một người, vạn dặm không lưu lại)

Ý thơ biến hóa, hiệp khách mở trừng hai mắt, chỉ thấy trường kiếm trong tay hắn vung xuống, bên ngoài mười bước, Đường Hiên chỉ mả thấy đầu mình như bị chém rời, trong nháy mắt phát ra tiếng kêu thảm thiết, áo đằng sau lưng đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng.

Đầu tóc hắn rối bời, toàn than run rẩy, trong hai mắt đều là tia máu, hoàn toàn khác với bọ dạng ngông cuồng tự cao tự đại không coi ai ra gì lúc trước.

“Ta... Ta là con trai của Binh bộ thương thư lang, ngươi dám chém vấn tâm đài của ta, hủy đi căn cơ tu hành của ta, cha ta sẽ không tha cho ngươi!

Ngươi nghe rõ chưa? Nếu như ngươi ngươi dám hoàn thành bài thơ này, cha ta nhất định sẽ phái người san bằng Tần phủ của ngươi!”

Tần phong vẫn không bị lung lay, đôi bên đã đạt đến cục diện không chết không dừng lại, cho dù hắn bỏ qua cho đối phương, với tính cách của Đường Hiên, nhất định sẽ trả thù, nếu đã như vậy, vậy không bằng nhân cơ hội này tại đây chém đứt căn cơ, làm đứt răng độc!

Đầu ngón tay vẽ động, lấy ngón tay làm kiếm, lạc tự thành phong!

“Không, không được! Mạt lão, cứu ta!” Đường Hiên phát ra tiếng kêu thảm cường loạn.

Lão già mặc áo bào xanh nghe thấy vậy, trong chớp mắt xuất hiện trong đại sảnh, chỉ thấy hai tay hắn hóa quyền, dùng hết sức đánh vào lớp phủ ánh sáng.

Sau đó, cho dù hắn đã dùng hết thực lực, cũng không có cách nào phá vỡ cấu trúc phòng hộ của sát tâm bút!

Thấy một màn này, Mạt lão lập tức hét lên: “Tiểu tử, mau dừng tay, nếu không cho dù ngươi là con rể của Liễu gia, ta cũng phải nghiền nát ngươi!”

Nhưng Mạt lão làm thế nào cũng không thể ngờ tới, đối mặt với sự uy hϊếp của hắn, đổi lại chỉ là cái liếc mắt lạnh lùng của Tần Phong.

Mà câu thơ cuối cùng, rốt cuộc cũng đã hoàn thành.

“Sự liễu phất y khứ, thâm tàng công dự danh!”

(Sự rồi phất áo bỏ đi, ẩn giấu sự nghiệp và danh tiếng)