Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Chương 27: Cô Gia

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Được, hay cho một Vương Phú Quý, lão hủ nhớ kỹ rồi.” Lời vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng nổ vang lên, cửa lớn của Tần phủ trong chớp mắt chia năm sẻ bảy, biến thành mùn cưa, Mạt lão đầu cũng không quay lại rời khỏi Tần phủ.

Tần Phong thấy vậy nhíu mày, Thần Võ Đạo cấp năm Thần Hành rõ ràng có thể đến và đi không dấu vết, gia hỏa này khăng khăng phá cửa là có ý gì?

Thể hiện thực lực? Hay là để trút giận? Hoặc là cả hai?

“Bỏ đi, có thể bảo toàn mạng nhỏ là tốt rồi, nói đi nói lại, vẫn là trách thực lực của bản thân không đủ.” Tần Phong nắm chặt nắm đấm, tín niệm lớn lao trong lòng ngày càng kiên định.

Ở thế giới này, không có thực lực thì không là cái gì cả....

“Đa tạ Ty chính đại nhân ra tay tương cứu, vãn bối cảm kích vô cùng.” Tần Phong đi đến góc viện tử, hướng Thạch Tử Minh đạo tạ.

Người sau khoát khoát tay: “Chỉ là trùng hợp thôi, nếu không phải Tiểu Thương nói với ta nơi này có rượu miễn phí, ta cũng sẽ không tới.”

“Thương cô nương? Cô ấy đâu, không đến sao?” Tần Phong nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy đôi chân dài thu hút người khác đó.

“Đừng nhìn nữa, cô ấy có chút chuyện riêng, chỉ có một mình ta đến.”

“Được rồi.”

Qua không bao lâu, mấy người còn lại cũng từ đại sảnh bước đến, cảm ơn Thạch Tử Minh, chỉ có Tần Kiến An đứng phía sau mọi người do do dự dự, có lẽ ông là đang nghĩ đến tình cảnh ban đầu tặng người ta rượu giả pha nước, cho nên có chút chột dạ...

Sau khi cảm ơn, Lam Ngưng Sương nhắc nhở: “Đại nhân, ngài đã đắc tội với người của Đường gia của Tần Thiên Thành, sau này tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút, bọn họ thủ đoạn cay độc, có thù tất báo.”

Thạch Tử Minh uống xuống ly rượu, hỏi ngược lại: “Cẩn thận? Cẩn thận cái gì? Phá hỏng chuyện tốt của hắn hôm nay là Vương Phú Quý, liên quan gì đến Thạch Tử minh ta?”

Mấy người bọn họ: “...”

“Đúng rồi, tân lang của ta, mấy người ngáng đường đều đã đi hết rồi, ngươi vẫn còn quanh quẩn ở đây làm gì? Tân nương tử vẫn đang đợi ở đại sảnh, đợi ngươi giở quạt đó!

Ta còn muốn xem xem mỹ nhân được Tần Thiên Thành ca ngợi là quốc sắc thiên hương, rốt cuộc có bộ dạng như thế nào.” Thạch Tử Minh gặp một miếng rau nói.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, nhao nhao quay trở lại đại sảnh, tiếp tục nghi thức.

Có điều trải qua sự việc lúc nãy, rất nhiều người sợ bị liên lụy lần nữa nên vội vàng cáo từ rời đi, chỉ có vài người to gan ở lại, muốn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của tân nương tử.

Tần Kiến An cùng nhị nương ngồi lại vị trí chính giữa, mà Tần Phong cuối cùng lại lần nữa đến trước mặt Liễu Kiếm Ly, tay phải hắn chầm chậm giơ ra hướng tới cây quạt trong tay của đối phương, trong lòng có chút căng thẳng không rõ lý do.

Cùng với chiếc quạt từ từ được giở ra, cả đại sảnh dường như sang bừng lên, Tần Phong không kiềm được trợn tròn hai mắt, tiếng hít thở xung quanh cũng vang lên không ngừng.



Làn da nõn nà, đôi mắt giống như trăng sáng, đôi môi đỏ như chu sa, dung mạo khuynh thành như vậy dường như từ trong tranh bước ra, khiến trái tim Tần phong lạc mất một nhịp!

Nhưng hắn cũng phát hiện ra một điểm, mỹ nhân như vậy nhưng khuôn mặt lại vô cảm, đặc biệt là đôi mắt kia, tĩnh lặng như mặt nước mùa thu, tựa như không có gì trên đời có thể khuấy động nội tâm nàng.

Tần Phong không khỏi thở dài trong lòng, vốn dĩ là tiên nữ đứng trên vân đỉnh, lại đội nhiên rơi xuống phàm trần, bất kể ai gặp phải chuyện này đều sẽ tam lạnh cho tàn.

Lam Ngưng Sương đi đến bên cạnh, nắm lấy phía sau xe lăn, quạt đã được giở ra, theo nghi lễ, tân nương cũng phải được đưa vào động phòng.

Tần Phong nhìn theo bóng lưng Lưu Kiến Lập chậm rãi rời đi, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, đây là một nữ tử vốn không nên có liên quan đến hắn, trời xui đất khiến trở thành nương tử của hắn... Ông trời thật sự thích cùng hắn trơi đùa.

Thời gian vội vã trôi qua, bất tri bất giác, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống, hôm nay ánh trăng rất đẹp, như phủ lên Tần phủ một tấm màn trắng.

Theo tập tục, kết thúc hôn lễ phải chuốc rượu tân lang tử, náo động phòng, nhưng tất cả mọi người đều biết tính trạng của Liễu Kiếm Ly, rất ăn ý không nhắc đến chuyện này.

Nha hoàn cùng hạ nhân trong phủ bắt đầu thu dọn tàn cục, Tần Kiến An cùng nhị nương sau khi cho Tần Phong một ánh mắt liền trực tiếp rời đi.

Tần Phong thở ra một hơi, chậm rãi bước trở về phòng của mình, trên đường đột nhiên bắt gặp thân ảnh tuyệt sắc kia.

Liễu Kiếm Ly đã trút bỏ hồng y trên người, thay lên một bộ bạch y, thoạt nhìn giống như tiên nữ không nhiễm bụi trần.

Nàng của thời khắc này, đang ngồi trong viện tử ngẩng đầu nhìn ánh trăng kia dường như đang nhớ lại cái gì.

Tần Phong khẽ thở dài, không có tiến lên phía trước quấy rầy, hắn biết, Liễu Kiếm Ly lúc này rất cần yên tĩnh một mình.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, Tần Phong tự cười nhạo chính mình, đêm đại hôn, tân lang cô độc một mình trong phòng trống, nghĩ lại bản thân cũng tính là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả?

Nhưng chính lúc hắn đang nghĩ như vậy, lại kinh ngạc phát hiện Lam Ngưng Sương không biết tại sao lại ở trong phòng của hắn, hơn nữa lại còn là đang ngồi bên giường của hắn!

“Lam cô nương, tại sao cô lại ở đây?”

Lam Ngưng Sương đứng thẳng người, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của tần Phong, từ từ cởi bỏ y phục của mình.

“Ta là kiếm thị của tiểu thư, tiểu thư không thể cùng cô gia động phòng, vì vậy chỉ có thể để ta thay thế.” Khi nói ra lời này, chiếc váy xanh của cô đã cởi ra, để lộ áo trong màu xanh nhạt bên trong.

“Còn có loại chuyện tốt này... Không đúng, ở đâu ra đạo lý này?” Tần Phong lập tức đổi giọng.

Lam Ngưng Sương vừa cởi bỏ y phục vừa giải thích: “Thân là kiếm thị, tất nhiên cùng tiểu thư không tách rời, ngày trở thành kiếm thị đó, ta đã nghĩ qua tương lai sẽ trở thành nha hoàn thông phòng của cô gia.

Cô gia yên tâm, bà bà Liễu gia đã từng dạy ta làm thế nào để thông phòng với nam nhân, đợi lát nữa cô gia chỉ cần nằm trên giường không cần động đậy là được.”



“Còn có loại chuyện tốt... Ớ, Lam cô nương, cô không cần phải làm như vậy, thực ra...” Tần Phong còn muốn nói cái gì đó, nhưng lời đến bên miệng, đầu hắn dường như ngừng lại một lát.

Áo trong của Lam Ngưng Sương cũng đã cởi ra, dáng người quanh năm luyện võ rơi vào tầm mắt, quả thật có lồi có lõm.

Điều khiến Tần Phong không ngờ đến nhất là, hắn vốn cho rằng đối phương chỉ là một cô nương bình bình không có gì, nhưng khi hắn nhìn thấy Lam Ngưng Sương từ từ cởi bỏ lớp vải quấn ngực màu trắng trước ngực, sau đó khi bộ ngực không ngừng phồng lên, hắn mới biết, suy nghĩ lúc trước của mình thật ngây thơ biết bao!

“Cô gia người muốn nói gì?” Lam Ngưng Sương tò mò hỏi.

Tần Phong hồi thần, lập tức quay người đi: “Lam cô nương, cô thật sự không cần phải làm như vậy, thực ra ta lúc trước đã hạ quyết tâm, trước khi bước vào cảnh giới Văn Thánh cấp bảy, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện nam nữ, cho nên...”

Lời đến đây.

“Không ngờ cô gia lại có chí hướng như vậy.” Tiếng cởϊ qυầи áo phía sau đột nhiên dừng lại.

Từ chối thị tẩm một mỹ nhân như vậy, tất nhiên Tần Phong đau lòng không gì sánh được, nhưng hắn một chút cũng không hối hận. Nếu như để du͙© vọиɠ thắng lý tính, vậy có khác nào cầm thú?!

Có điều, mặc dù không thể chạm vào nhưng hắn nhìn trộm mấy cái chắc khống có vấn đề gì chứ?

Tần Phong nghĩ vậy sau đó chầm chậm xoay người.

Nhưng giây phút hắn liếc mắt lại nhìn thì kinh ngạc phát hiện quần áo trên người đối phương toàn bộ đã mặc xong.

“Nhanh như vậy sao?!” Tần Phong vô thức lên tiếng.

“Cái gì nhanh như vậy?”

“Không, không có gì...”

Lam Ngưng Sương chỉnh xong quần áo, chắp tay nói: “Nếu như trong lòng cô gia có trí lớn, vậy ta cũng không nhiều lời nữa, cô gia mau ngủ đi, ta không quấy rầy người nữa.”

Nói xong lời này, Lam Ngưng Sương nghênh ngang mà đi, tần Phong bước đến bên giường, nặng nề nằm xuống, cảm giác như bỏ lỡ mười vạn...

Trong viện tử, Liễu Kiếm Ly vẫn ngồi nơi đó, không nhúc nhích, Lam Ngưng Sương thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, cô không có rời đi, mà lặng lẽ đứng bên ngoài phòng, vừa là để bảo vệ cô gia, cùng là để ở bên cạnh tiểu thư.

Liễu Kiếm ly nhìn lên ánh trăng, đôi môi đỏ mọng hơi khẽ mở, trọng miệng lẩm bẩm: “Thập bộ sát nhất nhân, thiên lí bất lưu hành...” Dường như trong đôi mặt tựa như hồ nước mùa thu kia phảng phất gợn lên một gợn sóng.

Chính vào lúc này, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía bắc, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

.....
« Chương TrướcChương Tiếp »