Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Chương 49: Thân Phận Của Lão lý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Phong đem dụng cụ và thao tác chi tiết của phương pháp chưng cất bàn giao cho Lão Lý, người sau như tìm được báu vật, lập tức vỗ ngực bảo đảm sáng sớm ba ngày sau có thể đến đây lấy rượu.

Hai người cáo từ rời đi.

Trong viện tử, Lão Lý ngồi trở lại chiếc ghế đá, khó tin với chuyện vừa xảy ra.

Chỉ thấy chiếc chổi ngã trên mặt đất đứng dậy bắt đầu quét dọn sân nhà.

Chỗ cao lương không có người xử lý không ngừng bị một lực lượng vô hình tước hạt ném vào trong rổ.

Thanh gỗ trong nồi bắt đầu tự khuấy động, đến chum rượu trên bà cũng không biết vật gì nhấc lên, bắt đầu rót rượu, Lão Lý dường như nghĩ ra cái gì đó, đứng dậy gõ gõ cây nạng xuống đất.

Góc tường ngoài sân, bụi bay cuồn cuộn, mặt đất nứt ra, lộ ra bậc đá hướng xuống.

Theo bậc đá đi xuống dưới, là một căn hầm rộng lớn, không gian còn lớn hơn rất nhiều lần so với viện tử!

Vừa nhìn vào, ánh nến lung lay, đều là bài vị của người chết, bên dưới bài vị chất đầy từng vò từng vò rượu.

Hai mắt Lão Lý đυ.c ngầu, cười nói: “Các huynh đệ, ta biết một phương pháp ủ rượu mới, rượu ủ ra vừa thơm vừa cay.

Đến lúc đó sẽ cho mọi người nếm thử.”

Ánh lửa bập bùng nhưng không có ai trả lời.

Một tiếng thở dài vang vọng trong căn hầm.

......

Hai người Tần Phong trên đường trở về, Lam Ngưng Sương đột nhiên cúi đầu cắn môi nói: “Cô gia, trách ta thực lực quá thấp, không thể bảo vệ tốt an nguy của người.”

Tần Phong nghe vậy cười: “Lam cô nương tuổi còn trẻ như vậy đã bước vào Thần Võ cấp bảy, kiếm ý cảnh giới Trọng Nhạc, đây cũng gọi là thực lực quá thấp sao?

Vậy cô gia ta đây, chẳng phải là một phế vật sao?”

“Nhưng lúc nãy...”

“Hắn đã bao nhiêu tuổi rồi, cô còn so với hắn?”

Cảm thấy mỹ nhân bên cạnh vẫn còn tự trách, Tần Phong dừng bước, trịnh trọng nói: “Đạo giáo trên thế giới này đa dạng đủ kiểu đủ loại, trong đó Võ phu là thuần túy nhất, chú trọng tâm ý rộng lượng, cô đừng nên cố chấp ảnh hướng đến tinh tiến tu vi.”

“Nhưng mà, nếu như không phải ta, cô gia cũng không bị ép hợp tác với người đó.”

“Bị ép? Ta nói cô làm sao lại áy náy như vậy, thì ra là hiểu lầm rồi...” Tần Phong lắc lắc đầu, cười nhẹ một tiếng: “Ta hợp tác với Lý tiền bối, là can tâm tình nguyện, tuyệt đối không hề bị ép buộc như đã nói, cô không cần lại tự trách nữa.”



“Cô gia, người không cần an ủi ta.” Lam Ngưng Sương cắn môi, trên mặt càng thêm áy náy.

Haizz, cô nương này cũng là một người thẳng thắn a... Dưới sự bất lực, Tần Phong chỉ có thể nói ra nguyên do: “Cô cảm thất, vị tiền bối đó giống loại người gì?”

“Loại người gì?” Lam Ngưng Sương sửng sốt, tự mình bắt đầu phân tích: “Tính tình có chút nóng nảy, làm việc ngay thẳng, ngang ngược nhưng đồng thời rất có nguyên tắc, ngược lại giống... tướng sĩ tư sát trên chiến trường?”

Tần Phong gật gật đầu, trong mắt tràn đầy kính bội: “Nếu như ta đoán không nhầm, Lý tiền bối hắn không chỉ là tướng sĩ bình thường, mà là người sống sót trong trận chiến Trấn Linh Quan mười tám năm về trước.”

“Trận chiến Trấn Linh Quan?” Lam Ngưng Sương kinh hô thành tiếng, trận chiến này có thể nói trong Đại Càn không ai là không biết đến, những người phó tử ở Trấn Linh Quan đều được bách tính nam thành xưng là anh hùng, nhưng...

“Cô gia e là đoán nhầm rồi, mười vạn tướng sĩ tiến về Trấn Linh Quan năm đó sớm đã chết trên dòng sông lịch sử rồi, không có người sống sót trở về.”

Tần Phong cả kinh: “Sao có thể? Ta có xem ghi chép trong sử sách, không có chưa đến trăm người trở về sao?”

Lam Ngưng Sương đáp: “Quả thực là như vậy, nhưng cô gia có điều không biết, Gia Lâu La bởi vì quanh năm ăn thịt rồng, trong thân thể tích tụ huyết long, hóa thành chú hỏa, một khi nhiễm phải sẽ giống như mụn độc ăn vào xương, không có cách nào tiêu trừ.

Năm đó những tướng sĩ còn sống sót, còn chưa kịp đoàn tụ với người nhà, trên đường trở về bị chú hỏa của Già Lâu La thiêu đốt đến chết, không còn lại mảnh xương.

《Đại Càn Trấn Linh Trận Sử》 cũng có ghi lại, chưa đến một trăm người trở về, thi hài cất giấu nơi hoang dã, cho đến ngày nay, cũng không có ai biết tro cốt của những tướng sĩ trở về đó sái lạc ở đâu.”

Tần Phong há hốc miệng, nhớ lại nội dung sử sách đã xem trong Thính Vũ Hiên, trên đó quả thực không có nói rõ, kết cục cuối cùng của những tướng sĩ còn sống kia như thế nào, chẳng lẽ thực sự đều chết rồi sao?

Không, không đúng, nơi chân gãy của Lý tiền bối, mắt thường không thể nhìn thấy, ngọn lửa mãi không tắt rõ ràng chính là chú hỏa của Già Lâu La!

Nhưng nếu như Lý tiền bối thực sự là tướng sĩ còn sót lại sau trận đánh Trấn Linh Quan, hắn tại sao phải mai danh ẩn tích, ẩn náu trong Tấn Dương Thành nhỏ bé này?

Tần Phong suy đi nghĩ lại cũng không hiểu nguyên do trong đó.

Có lẽ, có thể đi Thính Vũ Hiên hỏi lão đầu tử xấu xa đó?

Tần Phong có suy nghĩ này, lập tức đem theo Lam Ngưng Sương hướng đến Thính Vũ Hiên.

.....

Ông già Bách Lý phe phẩy cây quạt, liếc mắt nhìn hai người: “Dô, hôm nay lại đến khá sớm?” Dù nói vậy nhưng trong trong lời nói của ông già lại không nghe ra có chút kinh ngạc nào, dường như sớm đã dự liệu được.

“Bách Lý tiền bối, vãn bối có chuyện không hiểu...” Tần Phong còn chưa nói xong liền bị cắt ngang.

“Dừng lại! Ta chẳng qua chỉ là một lão đầu tử xấu xa trông cửa mà thôi, ngươi muốn biết cái gì, tự vào trong tìm đáp án.” Lão già bắt chéo chân, dáng vẻ như thần.

Lam Ngưng sương khẽ cau mày.



Thật muốn đánh cho lão đầu tử xấu xa này một trận... Tần Phong nắm chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn là buông lỏng tay, dẫu sao hắn vẫn còn cầu người.

“Tiền bối, sách ở ba tầng dưới của Thính Vũ Hiên ta đã sắp xem xong rồi, vãn bối muốn hỏi một chút, nếu như muốn xem sách của những tầng phía trên thì cần những điều kiện gì?” Tần Phong ôn tồn hòa nhã, hắn đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị lão đầu tử xấu xa này làm khó, nhưng những lời tiếp theo đây lại khiến hắn vạn nạn không ngờ tới.

“Điều kiện? không cần điều kiện gì cả, ngươi muốn lên thì lên, trừ tầng thứ chín ra, còn lại thì tùy người.” Lão đầu tùy ý trả lời.

“Đơn giản như vậy sao?” Tần Phong trợn to hai mắt, mặt không dám tin.

Lão già quạt quạt, nhàn nhã nói: “Còn nhớ lần đánh cược lần trước không?”

Tần Phong hồi tưởng lại một chút, thăm dò hỏi: “Bài thơ trên sáu trượng?”

“Không sai, lúc đó ta đã từng nói, chỉ cần có thể viết ra bài thơ trên sáu trượng, Thính Vũ Hiên tùy người ra vào.

Mà ta lại lấy xuống bài thơ của ngươi, hạn chế ba tầng dưới tất nhiên cũng phải xóa bỏ, nếu không tham lam vô ích chút lợi của tiểu bối, mặt của trưởng lão ta đây biết để ở đâu?” Ông già ngáy ngáy lỗ tai, thổi bụi bên trên.

Ông như vậy, còn có mặt mũi... Tần Phong giật giật khóe miệng, đột nhiên nhớ đến cái gì đó lại hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao trước đó tiền bối không nói?”

“Ta chưa nói sao?” Ông già nhướng mày.

“Ông từng nói sao?” Tần Phong lập tức hỏi ngược lại, ngữ khí oán trách.

Hai người giằng co, một lúc lâu sau, ông già ngáp một cái: “Vậy lúc trước ngươi cũng không có hỏi, như vậy đi, muốn vào thì nhanh vào đi, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.”

Thật sự rất muốn đánh ông một trận!

Tần Phong đè nén sự bất mãn trong lòng, nghiêng đầu nói: “Lam cô nương, làm phiền cô đi một chuyến đến Vọng Nguyệt Cư, nói với Bành chưởng quỹ, chuyện rượu của tửu lâu đã được giải quyết.

Sau đó ba ngày này, ta chắc sẽ không rời khỏi Thính Vũ Hiên, nên không cần cô làm hộ vệ nữa, có chuyện gì gấp đến đây tìm ta là được.”

“Được, cô gia.” Lam Ngưng Sương cáo từ rời đi.

Tần Phong bước vào Thính Vũ Hiên, lại không phát hiện ra có bóng người đang đứng ở chỗ ngã rẽ, trên mặt mang theo nụ cười quái dị, nhìn chắm chằm theo bóng lưng hắn.

Người này chính là người trong Phủ Thành Chủ, là một trong ba người võ phu cấp bảy chết đi sống lại!

Chỉ thấy hắn từ từ bước đến gần Thính Vũ Hiên, tay phải chậm rãi chạm vào thanh gươm trên thắt lưng.

Nhưng chính vào lúc hắn cách Thính Vũ Hiên chưa đầy mười thước, một luồng gió thổi đến, thân thể hắn khựng lại, trong nháy mắt liền biến thành tro bụi tan biến trong gió!

Tát cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, mọi người xung quanh không ai phát giác ra!

Ông già bách Lý vẫn nằm trên chiếc ghế mây, nheo mắt, lầm bẩm trong miệng: “Có phải là có chuột hay không, sao lại có mùi hôi thối vậy?”
« Chương TrướcChương Tiếp »