Chương 51: Văn Kỹ Bạch Thốn

Quả đúng như dự đoán, chỉ thấy trong biển thức, bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh màu trắng, tay phải hắn xuất chiêu, văn khí trong bậc thang văn đài liền đi vào trong thân thể hư ảnh, sau đó bắt đầu lưu chuyển.

Tần Phong bình tĩnh lại, tập trung tinh thần chăm chú quan sát, hắn biết, đây là hư ảnh đang hướng dẫn hắn làm sao dẫn dắt văn khí.

Sau khi văn khí màu trắng thuần khiết trong thân thể hư ảnh lưu chuyển năm vòng, sau đó trên tay phải tập trung ở đầu hai ngón trỏ và ngón giữa khép lại với nhau, hóa thành cây kim trắng, hình dáng của nó có chút giống ngân châm mà y sư thường dùng.

Nghĩ cũng phải, văn kỹ mà một cuốn sách y truyền thụ tất nhiên là phải liên quan đến y thuật.

Vào lúc này, một giọng nói vô hình lại cất lên: “Bạch Thốn, bước vào cấp chín có thể thi triển, có thể đem văn khí hóa thành kim nhọn, phá bì nhập cốt, gϊếŧ người vô hình.

Mà văn khí càng thịnh, uy lực càng mạnh.”

Tần Phong há hốc miệng, có chút không dám tin, văn kỹ mà một cuốn sách y truyền thụ, không ngờ vậy mà lại là một kỹ năng gϊếŧ người? có còn chút y đức hay không?!

Đương nhiên, hắn cũng chỉ phàn nàn một câu, trong lòng vẫn là vô cùng đắc chí, dù sao làm rùa lâu như vậy cuối cùng cũng có chiêu chủ động tấn công rồi.

Hơn nữa, môn văn kỹ Bạch Thốn này chỉ nhìn giới thiệu cũng không nói không thể sử dụng làm ngân bạc.

Hư ảnh màu trắng tan biến, Tần phong thực hành lại, hắn vận chuyển kính khí trong cơ thể, một lúc sau, trên hai ngón tay khép chặt liền xuất hiện chiếc kim màu trắng, chính là Bạch Thốn.

Chiếc kim này nhìn thế nào cũng có chút ngắn, có chút mảnh, không ăn khớp với vẻ uy vũ hùng tráng của hắn... Tần Phong giật giật khóe miệng, hắn không thể thừa nhận bản thân thiển cận, chỉ có thể quy kết do bản thân tích lũy văn khí chưa đủ.

Đột nhiên, một làn hương thơm ập vào chóp mũi, bóng dáng uyển chuyển của Thương Phi Lan đập vào mắt, cô chớp đôi mắt màu xanh nhạt, đưa chiếc bánh bao trong tay qua.

Ba ngày ở trong Thính Vũ Hiên không ra ngoài, trong thời gian này vẫn là Thương cô nương không ngừng đem đồ ăn đến, cảm giác được phú bà bao nuôi này thật tốt.

Tần Phong nhận lấy bánh bao, cắn xuống một miếng to, mặt thỏa mãn: “Mấy ngày nay đa tạ Thương cô nương rồi.”

“Ừm, hộ vệ mặc áo màu lam đó của ngươi đang ở cửa Thính Vũ Hiên, xem dáng vẻ chắc là đã đợi rất lâu rồi.” Thương Phi Lan nhàn nhạt nói.

Tần Phong vậy, cắn mấy miếng ăn xuống chiếc bánh bao, nhưng vì ăn quá nhanh, kết quả bị nghẹn, khiến cho mặt đỏ bừng.

Thương Phi Lan thấy vậy, giơ bàn tay phải trắng nõn mảnh khảnh của mình, dường như muốn vỗ lưng giúp Tần Phong, nhưng mới giơ tay ra được nửa đường, nàng đột nhiên nhớ đến điều gì, dừng lại động tác, một màu hồng nhạt đã lan lêи đỉиɦ đôi tai giống như dương chi quỳnh ngọc.

Tần Phong vỗ mạnh mấy cái trước ngực, cuối cùng cũng khôi phục lại: “Thương cô nương, ta còn có việc, đi trước một bước.”

“Ừm, không tiễn.” Thương Phi Lan nhẹ giọng đáp lại, bước chân vội vã trên cầu thang ngày càng đi xa, cô sững sờ nhìn tay phải của mình đến xuất thần.

Bản thân gần đây có chút kỳ lạ, rốt cuộc là làm sao vậy... Thương Phi Lan nghĩ.



“Cô gia.” Ở cửa Thính Vũ Hiên, Lam Ngưng Sương nhìn thấy Tần Phong kiền lên tiếng.

Tần Phong gật đầu đáp lại, đang định rời đi nhưng dường như phát hiện ra cái gì, vì sao lại cảm thấy khí chất của Lam cô nương có chút khác so với trước kia, hình như có chút tự tin hơn?

Có lẽ do bị nhìn chằm chằm quá lâu, Lam cô nương vô ý thức lùi lại một bước, trong ánh mắt có chút trốn tránh, tia tự tin kia cũng không còn sót lại chút gì.

Quả nhiên là do ta nhìn nhầm rồi, Tần phong sờ cằm nói: “Ba ngày đã đến, Lam cô nương, cùng ta đi một chuyến đến đường Tân Tuyền lấy rượu.”

“Vâng, cô gia.”

Ước chừng thời gian sau một nén hương, hai người đến đường Tân Tuyền, cửa nhà Lão Lý vốn không bị khóa, vừa nhìn liền thấy trong sân đã để đầy rượu, nhìn kỹ hơn phải có đến ba trăm hũ!

Lão Lý lúc này đang ngồi trên ghế đá, hắn nhìn thấy hai người Tần Phong, liền chỉ vào trong sân: “Rượu mà ngươi cần đều ở đây, toàn bộ đều được chưng cất nhiều lần theo yêu cầu của ngươi.”

Trong mắt Tần Phong lộ ra sự vui mừng, hắn lập tức mở nắp một hũ, mùi rượu thơm tỏa ra xung quanh, chỉ ngửi thôi dường như đã muốn say.

Ngay cả Lam Ngưng Sương, người chưa bao giờ uống rượu, cũng không khỏi bị mùi thơm của rượu hấp dẫn, lộ ra vẻ mặt say mê.

Ý thức của Tần Phong rơi vào trong Nhẫn Tu Di, Nhẫn tu Di trong ngực lóe lên, ba trăm hũ rượu trong sân chớp mắt liền biến mất không thấy đâu.

“Hô, tiểu tử thối cũng khá giàu có? Không gian bảo vật có thể dung nạp nhiều rượu như vậy, cũng không hề rẻ.” Lão Lý nhướng mày nói.

“Đâu có, đâu có, chẳng qua chỉ là một đồ chơi nhỏ mà thôi.” Tần Phong giả vờ khiêm tốn, trong lòng lại vui như nở hoa, sau lưng có một phú bà thật tốt, đi ra ngoài thể hiện một chút vô cùng hãnh diện!

Sau khi làm màu đơn giản, Tần Phong lại từ trong Nhẫn tu di lấy ra một túi tiền: “Lý tiền bối, đây là năm trăm lượng đã nói trước đó, đợi sau khi rượu được bán ra ngoài, hai phần lợi nhuận nhất định như số lượng cung cấp.”

Lão Lý nhận lấy túi tiền, tung tung ở trong tay, không hề lộ ra vẻ mặt vui sướиɠ sau khi giàu có, tiền tài đối với hắn mà nói, dường như chỉ là một con số.

“Vậy tiếp theo ta phải làm gì? Tiếp tục ủ loại rượu này cho ngươi?”

“Ủ tất nhiên là phải ủ rồi, nhưng ta hi vọng tiền bối đem rượu đã ủ xong cất trong hầm đất, không được tùy tiện lấy ra.”

“Tại sao? Loại rượu ngon này một khi ra mắt tiền tài chắc chắn sẽ đến cuồn cuộn như nước. Ta vừa nhìn là biết tiểu tử ngươi chính là kẻ tham tiền, vậy mà lại không mượn rượu này đại phát một khoản?” Lão Lý lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Tần Phong giải thích nói: “Vật dĩ hi vi quý, rượu này nếu như xuất hiện trước mắt thế gian với số lượng lớn, ngược lại lại không đáng tiền, loại chuyện làm ăn này cần phải tế thủy trưởng lưu*”

(*ý nói sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu, nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài.)

“Thì ra là vậy.” Lão Lý nhướng mày, khinh thường liếc nhìn Tần Phong, bộ dạng đó dường như đang nói, người một kẻ gian thương.



“Ta hiểu rồi, rượu đã ủ xong ta sẽ để xuống hầm đất, khi nào ngươi cần đến lấy là được.”

“Đa tạ Lý tiền bối, vãn bối vẫn còn chút chuyện cần xử lý, xin đi trước.” Tần Phong chắp tay cáo từ, đem theo Lam Ngưng Sương hướng đến Vọng Nguyệt Cư. Thời gian ba ngày đã tới, rượu trong tửu lâu chắc đã bán hết. Nếu như còn không bổ sung thêm rượu, vậy việc làm ăn của Vọng Nguyệt Cư chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.

Đợi sau khi hai người rời đi, Lão Lý rót cho mình một chén rượu, vẫn giống như lúc trước tự mình uống một nửa, một nửa đổ xuống mặt đất.

Rượu này rất mạnh, mùi thơm nồng hậu, sắc mặt Lão Lý hơi đỏ, trong miệng ngâm nga một giai điệu không biết tên, nhớ lại những ngày cùng các huynh đệ uống rượu trước kia.

Ngâm nga, ngâm nga, hai hàng nước mắt trong suốt từ bên má chảy xuống.

Hắn dùng cây nạng gõ xuống đất, túi tiền đựng năm trăm lượng chớp mắt liền xẹp xuống.

Đối với bách tính nghèo khổ trên đường Tân tuyền mà nói, hôm nay là một ngày tốt, bởi vì trên chiếc bàn trong nhà của bọn họ không biết vì sao trong không trung đột nhiên xuất hiện một ít ngân lượng.

Đó chính là tiền cứu mạng của bọn họ.

......

Đến Vọng Nguyệt Cư, từ xa có thể nghe thấy tiếng cãi nhau.

“Ý gì đây? Lúc trước lừa bọn ta nói là không có rượu, kết quả những người cao quý trên tầng ba đều có thể uống rượu?”

“Sao nào, người có tiền là người? bách tính bình thường bọn ta thì không phải là người?”

“Bán rượu cũng phải nhìn thân phận người để bán, Vọng Nguyệt Cư các ngươi thật là ghê gớm mà.”

“Mọi người, nghe ta nói, tửu lâu này có gì ngon chứ, bọn họ xem thường chúng ta, chúng ta cùng lắm là đi nơi khác ăn!”

Bành chưởng quỹ ở cửa đầu đổ đầy mồ hôi không ngừng xin lỗi, nhưng chẳng thấm vào đâu, trong lòng hắn không ngừng niệm, đại thiếu gia sao còn chưa tới, ta sắp không trụ được nữa rồi.

Chính vào lúc này, một luồng kiếm khí xé gió mà đến, chém đến trước chân người đàn ông đang la mắng dữ dội nhất, dọa hắn phát ra tiếng kêu kinh hãi.

Mà những người còn lại, cũng bị một màn xảy ra bất ngờ như vậy làm cho luống cuống không biết phải làm sao.

“Tửu lâu là nơi để ăn cơm, nếu như muốn cãi nhau thì đi nơi khác.”

Mọi người nghe thấy vậy nhìn sang, chỉ thấy người vừa nói là một nam tử tuấn lãng mặc áo trắng, bên ngoài khoác áo đen, mà bên cạnh là một mỹ nhân áo lam, bên hông đeo kiếm, thần sắc thanh lãnh.

Bành Khánh thấy người đến, vô cùng kích động: “Đại thiếu gia, cuối cùng người cũng đến rồi!”