Chương 53: Tiên Nhân Túy

Thạch Tử Minh tất nhiên không phải là đúng lúc tới, hai ngày trước trong Thính Vũ Hiên, Tần Phong nói với Thương Phi Lan: "Qua hai ngày nữa, Vọng Nguyện Cư sẽ đưa đến một lô rượu ngon, làm phiền Thương cô nương bớt chút thời gian nói với Ty Chính đại nhân, bảo hắn đến sớm chút nếm thử một phen."

Những người quen biết Thạch Tử Minh đều biết, vị Ty Chính đại nhân này mê rượu như mạng!

Cho nên Tần Phong liệu trước rằng, Thạch Tử Minh sau khi nghe được lời này nhất định sẽ đến.

Còn về việc tại sao hắn phải làm như vậy, một là vì củng cố quan hệ giữa hai người. Dù sao muốn nâng cao giao tình giữa hai người đàn ông, cách tốt nhất không phải là cùng nhau uống rượu thì chính là cùng nhau thưởng thức hải sản...

Thứ hai, tất nhiên là để đối phó với những phiền phức ngoài ý muốn, Phủ Thành Chủ nhân thời điểm cắt đứt nguồn cung ứng rượu của Vọng Nguyệt Cư, tất nhiên có thể đoán ra rượu trong Vọng Nguyệt Cư còn lại bao nhiêu. Phí hết tâm tư làm nhiều việc như vậy, thời khắc cuối cùng đổ thêm dầu vào lửa, chuyện này bọn họ tuyệt đối có thể làm ra được!

Mà sự thực cũng giống như những gì Tần Phong nghĩ.

"Ty Chính Thạch Tử Minh... Ngươi đến đây làm gì?" Diệp Lạc Đình nhíu mày, quan hệ giữa Phủ Thành Chủ bọn họ với Trảm Yêu Ty không tính là hòa hợp.

Thạch Tử Minh ngoáy ngoáy lỗ tai: "Vọng Nguyệt Cư này là tửu lâu, ta đến đây ngoài việc ăn cơm uống rượu, còn có thể làm gì?

Ngược lại là công tử Phủ Thành Chủ, trước cửa tửu lâu đang yên lành, ngươi làm mấy chuyện đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ này, há không phải là khiến người khác xem chuyện cười."

"Phủ Thành Chủ bọn ta làm việc, không cần Trảm Yêu Ty các ngươi quản, mau thả người của ta ra, nếu không..." Diệp Lạc Đình còn đang định nói những lời cay độc, nhưng tại thời khắc hắn đối diện với ánh mắt của Thạch Tử Minh, lời đến bên miệng lại cứng rắn nuốt trở về.

Ty Chính Thạch Tử Minh là chiến lực đỉnh của chóp của Tấn Dương Thành, mà Diệp Lạc Đình hắn ngoài cái danh mềm nắn rắn buông, thượng đội hạ đạp...

"Nếu không thì sao, ta ngược lại muốn nghe thử xem xem." Thạch Tử Mình liếc nhìn vết bẩn trên ngón tay cái, chùi lên người Diệp Lạc Đình, lại tùy ý vỗ vỗ.

Bị người khác xỉ nhục như vậy, Diệp Lạc Đình đến cái rắm cũng không dám đánh, để lại một câu hùng hăng: "Ta đi tìm cha ta." Sau đó vùng tay áo rời đi.

Chủ mưu gây rối đã đi, Thạch Tử Minh tất nhiên cũng sẽ không làm khó hai hộ vệ, lập tức thu lại Quỷ Ảnh, thả tự do cho hai người.

Mà từ đầu đến cuối, hai vị võ phụ này khuôn mặt cứng nhắc, vẻ mặt không có một chút biến hoá nào.

Hiện tượng kỳ quái này khiến cho Thạch Tử Minh không kiềm được mà nhìn thêm lần nữa, mở Quỷ Mục, biện quỷ thức hồn, sau đó nhíu chặt lông mày.

Hai người này vậy mà không có bà hồn bảy phách!

Thạch Tử Minh nhìn xung quanh một lượt, tại vách mặt dừng, Tấn Dương Thành nhớ nhỏ này không thể chịu được phiền toái, không tiện ra tay, nhưng chuyện này nhất định phải làm rõ.

Vì thế, hắn dùng chân phải gõ nhẹ xuống đất, bóng đen dưới đất hóa thành hai bóng người nhỏ hòa vào trong bóng của hai võ phu đã đi xa.

"Vốn dĩ muốn mời Ty Chính đại nhân qua đây uống rượu, không ngờ lại có người không có mắt quấy rầy nhã hứng của đại nhân." Bộ dạng Tần phong vô cùng đau đớn.



"Tiểu tử, ngươi gọi ta đến uống rượu không phải là đã đoán trước được sẽ có phiền phức, bớt ở đây giả bộ với ta, đợi lát nữa nếu như rượu không ngon, ngươi không có yên đâu."

Âm mưu bị vạch trần, Tần phong cũng không hề xấu hổ, ngược lại cười nói: "Ty Chính đại nhân yên tâm, rượu tuyệt đối sẽ khiến ngài vừa ý."

Thạch Tử Minh gật đầu: "Mau giải quyết phiền phức, lơi nhuận của tửu lâu của các người còn có một phần Trảm Yêu Ty ta."

"Chuyện này thì rất đơn giản."

Thạch Tử Minh bước vào tửu lâu, Tần Phong mới thở phào nhẹ nhõm, quay người nói với đám người: "Lúc trước, do rượu khan hiếm, cho nên giới hạn số lượng bán ra, vì giá của nó đắt đỏ không thể bán cho tầng một và tầng hai.

Nhưng bất luận là nguyên nhân gì, thất lễ với chư vị, là Vọng Nguyệt Cư bọn ta thất trách, vì vậy ta ở đây tuyên bố--

Trong ba ngày tới, những ai đến Vọng Nguyệt Cư ăn cơm vào giờ ngọ, mỗi bàn đều sẽ được tặng một bình rượu ngon, có hiệu lực bắt đầu từ hôm nay!"

Lời này vừa nói ra, đám người trong phút chốc rối loạn.

Nhưng lại có người nghi ngờ nói ra lời chất vấn: "Lời nói ra thì hay, đừng để đến lúc đó rượu tặng cho bọn ta, so với nước chỉ thêm chút hương vị."

Không ít người cũng lần lượt hùa theo.

Tần Phong cười nhẹ, không có biện giải, ngược lại từ trong Nhẫn Tu Di lấy ra một ly rượu chưng cất đã bị pha loãng với nước.

Mặc dù rượu này đã pha loãng với nước, nhưng hương rượu kia vẫn khiến người ta ngây ngất.

Khi những người yêu rượu đang trầm mê trong hương rượu, giọng nói run run hỏi: "Đây chính là rượu tặng cho bọn ta sao?"

"Chính là rượu này!"

"Không có lừa bọn ta chứ?"

Tần Phong ta từ trước đến nay đã nói là làm!"

Mọi người có được xác nhận, sau khi đưa mắt nhìn nhau, lập tức chen lấn xô đẩy xếp hàng, loại rượu ngon như vậy, nếu như phải bỏ tiền mua không biết phải tốn bao nhiêu ngân lượng.

Chuyện tốt bánh từ trên trời rơi xuống, làm sao có thể không khiến người khác điên cuồng giành lấy?

Mà nguy cơ của Vọng Nguyệt Cư đến đây cũng coi như được hoá giải.

Tần Phong đem theo Lam Ngưng Sương cùng Bành chưởng quỹ đến sau nhà bếp. Bành chưởng quỹ trên đường đi đều đang biểu đạt sự khâm phục trong lòng.

"Có điều, đại thiếu gia, bà ngày tặng đi rượu tốt như vậy, chi phí có phải hơi lớn rồi không?" Bành Khánh có chút lo lắng.



Tần Phong không có nói thêm gì, mà từ trong Nhẫn Tu Di lấy ra một trăm vò rượu, sau đó phân phó.

Rượu nguyên bản tất nhiên là không thể trực tiếp bán ra, thân là một gian thương, phá nước chắc chắn là phải pha, chỉ là pha như thế nào tất nhiên phải xem khách hàng trước mặt là ai.

Tần Phong sớm đã tính toán xong, rượu chưng cất nguyên bản thật sự mỗi tháng chỉ bán ra một vò dưới hình thức đấu giá, nhân đó chắc chắn có thể nhổ được lông cừu của những người có tiền kia.

Đây cũng coi như là rút ngắn khoảng cách giàu nghèo của Tấn Dương Thành, giúp một phần sức lực... Tần Phong yên tâm thoải mái.

Sau khi đã giao phó xong tất cả, Tần Phòng rời khỏi nhà bếp, hắn tin với năng lực của Bành chưởng quỹ, tiếp theo sẽ biết nên làm thế nào.

Đến tầng hai của Vọng Nguyệt Cư, Thạch Tử Minh đã gọi xong món, ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

Lam Ngưng Sương biết cô gia có việc cần nói với Ty Chính liền tìm một vị trí khác ngồi xuống.

Tần Phong bước đến trước mặt Thạch Tử Minh không nói hai lời, từ trong Nhẫn Tu Di lấy ra một vò rượu chưng cất nguyên bản.

Tại thời khắc nắp vì rượu mở ra, cả tầng hai đều dừng đũa trong tay, lần lượt nhìn sang, mùi rượu kia cứ như muốn mạng người.

Thạch Tử Minh trợn tờ hải mắt, không thể chờ đợi được mà rót một bát một ngụm nuốt xuống, sau đó cả người đều có chút nâng nâng ngây ngất.

Hắn đã từng đến Tấn Dương Thành, vào tửu lâu toits nhất, uống qua rượu mạnh nhất, nhưng cho dù là rượu đó so với vò trước mặt, hoàn toàn không thể so sánh được.

"Rượu này tên là gì?" Thạch Tử Minh kính hỉ hỏi.

"Ta đặt cho nó là Tiên Nhân Túy."

"Rượu ngon, tên cũng không tồi! Rượu ngon như vậy lại không rẻ đi."

"Hữu giá vô thị."

Hai người nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười xảo quyệt.

"Đại nhân, rượu ngài đang uống là rượu gì, cũng cho bọn ta một ít?" Trong Tấn Dương Thành đạo sĩ võ phu nhàn hạ không nhiều, vì vậy khách ở tầng hai đa phần là người Trảm Yêu Ty. Trong số bọn họ không ít người yêu thích rượu, ngửi thấy mùi rượu, tất nhiên là không biết xấu hổ mà đến đòi xin.

Nhưng kết quả không có ngoại lệ, tất cả đều bị Thạch Tử Minh uống hết.

Loại rượu ngon này, bản thân hắn còn chê ít, làm sao có thể chia sẻ cho người khác.

Rượu này nuốt xuống, máy phát thanh tất nhiên cũng được bật lên, hai người cứ nói cứ nói, liền nói đến việc thu mua rượu ở tầng một..