Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Chương 7: Chữa Bệnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Phong nằm trên giường, hai tay hai chân đều bị trói chặt, trong miệng còn bị nhét hai tấm vải một đen, một trắng.

Tần An bày tỏ, sở dĩ nhét vải trắng là do sợ đại ca mất đi tâm trí điên cuồng cắn lưỡi tự sát.

Nhị nương thấy có lý, lại cảm thấy một tấm vải trắng không đủ chặt, lại nhét thêm một tấm màu đen nữa.

Vốn dĩ Tần Kiến An còn muốn nhét thêm một tấm nữa, nhưng thử qua mấy lần, ông phát hiện thực sự không thể nhét thêm được nữa, chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu, như thể gia chủ như ông bị đem ra so sánh vậy...

Tần Phong trên giường cực kỳ khó chịu, chỉ có thể không ngừng giãy giụa. Tống đại phu tóc hoa da^ʍ một bên vẫn đang kiểm tra lòng trắng mắt hắn, mà nửa thân trên của hắn bị cắm đầy ngân châm, giống như một con nhím.

Tần Phong lòng đầy ủy khuất, nhưng không cách nào nói ra, chỉ có thể chút hết toàn bộ tức giận vào thác nước trong đầu!

Hắn rõ ràng đã thấy thác nước được làm đầy bởi văn khí rồi, cũng rõ ràng nhìn thấy thác nước kia đột nhiên xuất hiện ánh sáng trắng, nhưng tại sao chỉ trong chớp mắt thác nước kia thu nhỏ lại chỉ bằng một phần mười so với ban đầu?

Đây há chẳng phải muốn nói, muốn thực sự làm đầy được thác nước, còn cần phải ghi nhớ ít nhất chín vạn cuốn sách nữa sao?

Đùa gì vậy!

Khó trách Đại Càn hiếm người nghiên cứu Văn Thánh Đạo, học thuộc một vạn cuốn, ít nhất cũng phải hơn mười năm, mười vạn cuốn sách... muốn thuộc làu làu, đến lúc đó, nửa chân bước vào quan tài rồi, có phải hay không!

Sau khi oán trách trong lòng, tâm trạng mới nình tĩnh lại một chút, dù sao hắn có đôi mắt này, lại học thuộc chín vạn cuốn, cũng chỉ mất chín ngày mà thôi.

Vấn đề lúc này là sách trong thư phòng hắn gần như đã đọc xong, số sách còn lại phải đi đâu tìm đây?

Phải biết rằng, Đại Càn trọng võ không trọng văn, muốn tìm nhiều sách như vậy không phải là dễ.....

Đúng lúc này, Tần Phong đột nhiên phát hiện, Thương Phi Lan của Trảm Yêu Ty được cha mới đến, vẫn luôn bất động đứng ở chính giữa phòng, đôi mắt màu xanh nhạt từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.

Đây là tình huống gì đây? Chẳng lẽ cô ấy bị khuất phục trước vẻ đẹp trai của mình rồi?

Tần Phong có chút kích động, dù sao một mỹ nhân mạnh mẽ oai hùng như Thương Phi Lan rất hợp với khẩu vị của hắn!

Những cái khác không nói, chỉ cần đôi chân thon dài trong chiếc quần dài xanh đen kia, hắn chơi cả đời cũng không chán!

Nhưng sau khi kích động, Tần Phong khóe mắt liếc nhìn chính mình một cái, hắn lúc này so với đẹp trai không chút ăn khớp nào cả.

Một ý nghĩa đáng sợ chợt hiện ra, chẳng lẽ cô ấy... có sở thích đặc biệt nào đó sao?

Tần Phong toàn thân run rẩy, nếu thực sự như vậy, bản thân đến lúc đó nên liều mạng phản kháng hay là nhắm mắt âm thầm chịu đựng?



Rắc rối thật.....

“Thương cô nương, hồn phách con trai ta có phải có tổn hại gì không?” Tần Kiến An hỏi

Thương Phi Lan nghe vậy, lắc đầu: “Ba hồn bảy phách đều còn, không có tổn hại gì.”

“Tống đại phu, ông có nhìn ra được cái gì không?” Nhị nương sốt ruột hỏi.

Đầu hoa da^ʍ lắc lắc đầu: “ Ta đã kiểm tra toàn thân của Tần công tử, tất cả đều bình thường.”

Tần Phong ra sức gật đầu, biểu thị tán thành, lão đầu này cũng có chút y thuật.

Không ngờ, đối phương đổi chủ đề: “Có điều, nghe các vị miêu tả, hồn phách của Tần công tử vẫn còn, nhưng hành vi kỳ quái, nói năng điên rồ, rất có khả năng do mấy ngày trước trải qua kinh hãi quá độ mà mắc chứng cuồng loạn.

Lão phu kiến nghị nên trói Tần công tử trên giường như vậy quan sát thêm vài ngày, đợi đến khi tình hình của Tần công tử có chút chuyển biến tốt, thì cởi trói cho cậu ấy sau.”

Tần Phong trợn to hai mắt, lang băm, ngươi cái tên lang băm này!

Sau đó giãy giụa càng kịch liệt, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng rên u u.

Thấy vậy, Tống đại phu lập tức hô: “Nhanh, nhanh giữ chặt cậu ấy, bệnh của cậu ấy lại phát tác rồi!”

“Để ta!” Tần Kiến An không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng bằng cổ tay, cố định Tần Phong trên giường, trên mặt còn lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Đúng lúc này, Thương phi Lan đột nhiên mở miệng nói: “Ta thấy cậu ấy có lời muốn nói, không bằng lấy miếng vải nhét trong miệng cậu ấy ra, nghe xem cậu ấy nói gì, rồi suy xét sau cũng không muộn.”

Tần Phong liều mạng gật đầu.

“Nhưng nếu như lấy miếng vải ra, đại ca mất đi tâm trí cắn lưỡi tự sát thì phải làm sao?” Tần An lộ vẻ bất an.

“Không sao, nếu như tình hình không ổn, ta lại nhét lại miếng vải!” Tần Kiến An từ trong ngực lấy ra một miếng vải, lộ ra vẻ mặt háo hức muốn thử.

“Vậy cũng chỉ có thể như vậy.”

Miếng vải trong miệng vừa lấy ra, Tần Phong nặng nề thở ra một hơi, vì để tránh cho mình lại bị hiểu lầm là cuồng loạn, hắn cố gắng giữ ngữ khí bình tĩnh: “Cha, nương, nhị đệ, ta không có bệnh, lúc đó ta thực sự chạm đến ngưỡng Văn Thánh cấp chín, nên mới kích động hét lên như vậy, mọi người phải tin ta.”

Tống đại phu lập tức lắc đầu: “Người mắc chứng cuồng loạn, thường nói bản thân không có bệnh, Tần lão gia, lời này không thể tin.”

“Ta cũng thấy vậy, vậy ta đem vải nhét vào miếng nó?”



“Đợi đã!” Tần Phong lớn tiếng ngăn cản, xem ra hiện tai giải thích thế nào cũng vô dụng, phải nghĩ cách chứng minh.

Hắn quay đầu nhìn Tống đại phu, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia kim quang, tình hình thân thể của đối phương trong chớp mắt hắn đã rõ trong lòng bàn tay.

“Tống đại phu, có phải ban đêm chân tay ông thường lạnh toát, chóng mặt phát sốt, có lúc khi ngồi xuống đứng lên còn bị chóng mặt!”

Tống đại phu kinh ngạc, lập tức run rẩy nói: “Cậu, làm sao cậu biết!”

“Ha, cái gọi là mạch tượng chậm tĩnh, máu không nuôi mồ hôi, đầu lưỡi trắng, máu không nuôi gan, biểu hiện này của ông rõ ràng là khí huyết yếu.”

“Đây... vậy ta nên chữa trị như thế nào?”

Khóe miệng Tần Phong hơi nhếch lên: “Rất đơn giản, theo như trong cuốn sách “Bách bệnh tạp đàm” có nói, như tình trạng của ông nên dùng Thiên Nam Tinh năm chỉ, Bách Hợp một chỉ rưỡi, Thổ Sửu Tinh Ma hai chỉ, Hạ Cô Thảo một lượng, lấy hoa chân quỳ làm thuốc dẫn, sau đó dùng lửa to sao qua lại nhiều lần, sau cùng dùng tám bát nước nấu thành 1 bát, đảm bảo hết bệnh.”

“Còn có loại chuyện này? Không, không thể nào, cuốn sách “Bách bệnh tạp đàm” này ta đã từng nghiên cứu qua, không nhớ có đoạn miêu tả như vậy.” Sắc mặt Tống đại phu thay đổi, một đại phu như ông làm sao có thể thừa nhận mình thua kém người khác!

“Muốn biết ta nói có đúng hay không, một lát nữa sẽ biết, Thanh Nhi người đi thư phòng, bước vào cửa bên tay phải, giá sách thứ ba, hàng thứ tư, đem cuốn sách thứ bảy trên đó đến đây!”

Thanh Nhi đáp một tiếng rời đi, những người còn lại đều kinh ngạc, trong thư phòng có mười giá sách, có hàng vạn cuốn, Tần Phong làm sao có thể nhớ rõ từng vị trí như vậy được?

Không lâu sau, Thanh Nhi đã đem “Bách bệnh tạp đàm” đến.

Tần Phong mặt đầy tự tin: “Tống đại phu, ông hãy mở đến trang thứ ba mươi bảy, xem xem hàng thứ bảy viết cái gì.”

Tống đại phu vẫn có chút không tin, ông chậm rãi mở sách ra, mấy người khác cũng tò mò thò đầu nhìn vào trang sách.

Kết quả, nội dung hoàn toàn giống như những gì mà Tần Phong đã nói, không sai một chữ!

Bộp!

Cuốn sách rơi xuống đất, Tống đại phu loạng choạng.

“Không ngờ lão phu nghiên cứu y thuật mười năm, vậy mà không bằng... tần lão gia, Tần công tử đầu óc minh mẫn, thực sụ không có cuồng loạn, lão phu... xin cáo từ trước.”

Tần Kiến An vốn muốn an ủi vài câu, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, chỉ có thể nói: “Đi cẩn thận”, sau đó nhìn tấm vải trong tay, không tình nguyện mà nhét lại vào trong ngực.

Nhìn thấy vậy, Tần Phong cuối cùng thở phào một hơi, chính vào lúc này, trong thần thức, một tia văn khí đột nhiên biến lớn, ước chừng lớn hơn gấp mười lần so với lúc trước, sự biến hóa bất ngờ này khiến hắn kinh ngạc không thôi.

“Đây là....văn khí của “Bách bệnh tạp đàm”?"
« Chương TrướcChương Tiếp »