Chương 8: Vương gia thật nghèo!

Nhan Noãn Noãn đi theo Long Trác Việt tới thiện phòng, trên đường đi thuận tiện đánh giá Vương phủ, trong trí nhớ của nàng thì Hầu phủ là nơi cực kỳ xa hoa phú quí, đình đài lầu các, hành lang uốn khúc vô số, tường cột chạm trổ tinh tế, tường xanh ngói dỏ, hạ nhân cũng tới mấy trăm người. Vậy mà đường đường là Hiền vương phủ mà không bằng được một phần ba Hầu phủ, không nói tới kiến trúc hùng vĩ cùng nội thất xa hoa, phòng ốc nơi này tuyệt không giống Vương phủ của một Vương gia chút nào.

Một đường đi tới thiện phòng, Nhan Noãn Noãn cũng không thấy một hạ nhân nào, sân trước các viện lá vàng rơi rụng mà không có người quét tước, dọn dẹp.

Đi tới thiện phòng, đập vào mắt nàng là một vài dĩa thức ăn nhỏ, một cái nồi, hai bộ bát đũa trên một cái bàn nhỏ giữa phòng. Long Trác Việt vui vẻ kéo Nhan Noãn Noãn ngồi xuống ghế, trong phòng ngoại trừ một nam tử trung niên thì không thấy bất cứ hạ nhân nào.

“Vương gia, Vương phi, mời dùng bữa!” Trung niên lão bá cũng chính là tổng quản Lưu Quảng Lâm lên tiếng nói, gương mặt trắng nõn không chút biểu tình nhưng là tròng mắt nhỏ dài lại toát ra vẻ hèn mọn khiến Nhan Noãn Noãn chú ý.

Lưu tổng quan nói rồi cũng xoay người bước ra ngoài, thái độ ngạo mạn như thể người hắn hầu hạ không phải chủ tử mà chỉ là một gã dân đen hèn mọn. Lưu tổng quản vừa đi tới cửa lại đột nhiên quay đầu nói: “Đúng rồi, Nhâm công công dặn nô tài nhắc nhở Vương gia dùng thiện xong thì dẫn theo Vương phi tiến cung thỉnh an Thái hậu!” nói rồi lần nữa bước đi.

Long Trác Việt đang cầm đũa, nghe Lưu tổng quan nói tới việc vào cung thỉnh an, bàn tay thon dài có chút run rẩy, ý cười trong mắt cũng dần thay thế bởi sự hoảng sợ.

“Làm sao vậy? Thái hậu có thể ăn thịt ngươi được sao?” Nhan Noãn Noãn hỏi.

Long Trác Việt khẽ lắc lắc đầu, Nhan Noãn Noãn có thể thấy trong tròng mắt đẹp của hắn có vương nước mắt, Long Trác Việt run run nói: “So với ăn thịt người còn muốn khủng bố hơn!”

Nhan Noãn Noãn thản nhiên ‘nha’ một tiếng, ánh mắt chuyển qua bàn điểm tâm trước mặt. Thái hậu là dạng người gì thì nàng không biết, Nhan Noãn Noãn thật sự cũng chưa từng tiếp xúc qua, bất quá Long Trác Việt bị dọa thành như vậy thì cho dù bà ta không ăn thịt người, chắc chắn cũng không phải là một lão thái thái dễ gần, mười phần thì có hơn năm phần khó đối phó rồi!

Nhan Song Song ở bên cạnh bất mãn nói thầm: “Lưu tổng quản kia làm người thế nào vậy, thật không coi ai ra gì mà!”

Nhan Noãn Noãn nhíu mày, gương mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng cũng không khỏi gật đầu, ấn tượng của nàng đối với Lưu tổng quản này rất không hài lòng, thân là nô tài thì nên hiểu thế nào là nô tài chứ.

“Song Song, nhớ kỹ thân phận của mình, thời điểm không nên nói nhiều thì tốt nhất là nên yên lặng!” Nhan Noãn Noãn thản nhiên nói, rõ ràng giọng nói không chút tức giận nhưng Nhan Song Song lại cảm thấy một khí thế hơn người khiến nàng ta không thể nào không im lặng.

Đối với Nhan Song Song, Nhan Noãn Noãn cũng không có lấy một tia hảo cảm, thậm chí một chút thân thuộc cũng không có, trong suy nghĩ của nàng thì nàng ta chỉ là một nha hoàn hồi môn. Một nha hoàn nho nhỏ mà cũng có thể theo họ Nhan có thể thấy phụ mẫu nàng ở trong Nhan gia chắc chắn cũng có địa vị nhất định, có thể khiến Nhan Hướng Thái kia coi trọng tất là người quan trọng. Nhan Song Song này nhất định nhận lệnh từ Nhan gia, nói không chừng chính là do Nhan Hướng Thái cử tới giám sát nàng hoặc có ý đồ khống chế nàng cũng nên, người như vậy nàng nhất định không thể tin dùng, càng không thể tín nhiệm.

Đáy mắt Nhan Song Song xuất hiện tia nghi hoặc nhưng cũng nhanh chóng cúi người nói: “Nô tỳ đã biết!” Nàng ta mặc dù chưa từng hầu hạ đại tiểu thư nhưng cũng đã nghe người trong phủ nói qua, bất quá tân Vương phi trước mặt này so với đại tiểu thư trong lời đồn thật sự quá khác biệt.

Tuy vẫn dịu dàng như trước nhưng khí chất thanh thuần thoát tục trên người Vương phi hôm nay đến nhị tiểu thư cũng không thể sánh bằng, ánh mắt đầy tự tin kia qua lời đồn lại có thể trở thành nhát gan, yếu đuối? Thần thái thản nhiên, nhẹ nhàng mà thoát tục kia thật sự khiến cho người ta cảm thấy chói lóa mà!

“Múc cháo cho Vương gia đi!” Nhan Noãn Noãn thấy Long Trác Việt nhìn chằm chằm nồi cháo trên bàn, vẻ mặt muốn ăn đến chảy nước miếng của hắn, nhàn nhạt lên tiếng phân phó.

Nhan Song Song không chút chậm trễ, vội vàng đi đến bên cạnh Long Trác Việt, thay hắn múc một chén cháo nhỏ.

Tuy việc phải tiến cung thỉnh an Thái hậu khiến cho Long Trác Việt kinh sợ nhưng nhìn bàn đồ ăn trước mặt vẫn là nhịn không được tâm tình vui sướиɠ hẳn lên, nhận lấy chén cháo từ tay Nhan Song Song nâng lên húp một hơi cạn sạch.

Thấy chén cháo hết trơn, hắn quay đầu nhìn sang Nhan Noãn Noãn, thấy nàng vẫn còn nhìn chằm chằm bàn đồ ăn liền vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ nơi khóe miệng, giọng nói mang theo khó hiểu hỏi: “Noãn Noãn, nàng vì sao không ăn a? Chẳng lẽ chỉ nhìn thôi cũng có thể no sao?”

Trên bàn ăn chỉ có một dĩa đậu tương, một dĩa dưa chuột, một dĩa củ cải, hai trứng gà luộc, mà nồi cháo kia cũng không thể hoàn toàn gọi là cháo được, chắc chắn là đem cơm nguội hôm qua bỏ thêm nước vào rồi mang lên, thậm chí nấu cũng chưa từng được nấu qua a!

Thật sự là quá nghèo nàn! Nếu là dân đen bình thường thì nàng có thể hiểu được nhưng này là sao đây? Đường đường Vương gia mà cũng phải ăn những thứ này sao?

Dù Long Trác Việt có là một ngốc tử đi chăng nữa thì cũng là con trai của tiên đế, trong người đang chảy huyết mạch hoàng thất, bổng lộc mỗi tháng chắc chắn không nhỏ, như thế nào mà lại lưu lạc đến mức độ này được? Dù đồ ăn sáng có ít thì ít ra cũng phải là đồ ăn có dinh dưỡng, dĩa cũng phải lớn một tý, trên bàn là cái gì a, nước tương sao? Một cọng rau chấm vào đã muốn hết thì lấy gì mà ăn nữa?

Nhan Noãn Noãn nhớ tới cái mặt trắng nõn của Lưu tổng quản cùng thân hình tròn vo của lão mà không khỏi tức giận, bổng lộc của Vương phủ mỗi tháng chắc chắn hơn phân nữa là vào trong túi hắn rồi, cho dù có thừa thì chỉ sợ hạ nhân trong phủ cũng sớm chia nhau xong hết rồi!

“Việt Việt mỗi sáng đều ăn những thứ này sao?” Nhan Noãn Noãn hỏi, quay đầu nhìn Long Trác Việt, tròng mắt kia so với sao trên trời thậm chí còn đẹp hơn, đen lấp lánh, thuần khiết không chút tạp chất.

Long Trác Việt liếʍ liếʍ môi, đưa chén cho Nhan Song Song, ý bảo nàng múc cháo cho mình sau đó mới quay sang Nhan Noãn Noãn nói: “Đồ ăn hôm nay phong phú hơn mọi ngày, nàng xem, còn có cả trứng gà luộc nha!” nói rồi cầm lấy trứng gà, vẻ sung sướиɠ không nỡ buông tay: “Trước kia chỉ có đậu tương thôi, nhất định là bọn họ thấy ta cưới nàng nên vui mừng thay cho ta mà làm thêm đồ ăn a!”

Hắn ngây thơ nói mà không biết bữa ăn có mình có bao nhiêu thiếu thốn!

“Việt Việt đã thích ăn thì hai trứng gà này đều cho ngươi ăn a!” Nhan Noãn Noãn nói rồi bưng chén của mình ăn vài miếng rồi lại đặt xuống bàn, hàng mi dài khẽ hạ xuống, đáy mắt phóng ra tia hàn quang lạnh lẽo.

Long Trác Việt trước kia như thế nào nàng cũng mặc kệ nhưng là từ bây giờ cuộc sống của nàng sẽ gắn liền với Vương phủ này, nếu ngày nào cũng phải ăn mấy thứ này thì nàng thật sự không thể nào chịu nổi. Nếu ngay cả ăn đều không được ăn no thì làm sao có khí lực rời đi được?

Long Trác Việt mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn ăn như hổ đói, vội vàng lên tiếng: “Noãn Noãn, nàng rất đói bụng sao? Nếu đói thì ăn cả phần của ta đi!” nói rồi nhanh chóng đưa chén cháo của mình tới trước mặt Noãn Noãn.

“Không cần đâu, ta ăn no rồi!” Nhan Noãn Noãn nhìn hắn nói.

Cho dù có lấy nước sôi đổ vào thì chén cháo kia cũng quá nhạt nhẽo, chỗ cứng chỗ mềm, thật sự là khó ăn mà! So với thức ăn

ngày trước lúc

nàng đi nằm vùng còn khó nuốt hơn mấy lần!

Long Trác Việt vừa nghe Nhan Noãn Noãn nói vậy lập tức lấy chén cháo về, đôi mắt nhìn nàng chăm chú, sợ nàng đổi ý liền bưng chén cháo một hơi nuốt thẳng xuống!

Dùng xong điểm tâm, Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn lên xe ngựa tiến cung thỉnh an Thái hậu! Bởi vì tiến cung là chuyện lớn nên Lưu tổng quản cũng rất biết điều, đã sớm an bài xe ngựa chờ trước cửa phủ.

~.~