Chương 1: Hay là cô tiến vào giới giải trí đi

Thời tiết cuối tháng 5 nóng nực lạ thường, đồng hồ treo tường trên TV đã chỉ bảy giờ mà mặt trời ngoài cửa sổ còn chưa lặn hẳn.

Trên chiếc bàn cà phê trắng muốt là một ít đồ nướng và nửa trái dưa hấu ướp đá, phần dưa hấu ngọt nhất ở giữa đã bị thìa múc sạch sẽ. Chương trình hài kịch trên TV vẫn đang chiếu, Điền Miêu Miêu ngồi trên sô pha cầm điện thoại di động gõ phím không dứt.

"Tôi gọi mười xiên thịt bò, mười xiên thịt ba chỉ, gan lợn sườn heo và đầu cánh gà mỗi cái năm xiên, thêm cả các món rau như cà tím và củ sen cắt lát, thế mà chẳng có món nào ngon cả. Hình như muối ở cửa hàng là miễn phí hay sao ấy, món nào món nấy mặn đến nỗi lấn át hoàn toàn hương vị nguyên bản của nguyên liệu. Điều khó chịu nhất là tất cả các xiên thịt đều được chiên ngập dầu! Tôi biết chiên dầu nhanh hơn nướng nhưng mà đây là đồ nướng đấy trời ơi! Nếu thế thì tôi đi ăn xiên que còn hơn!"

Cuối cùng Điền Miêu Miêu cũng cảm thấy ổn hơn sau khi viết một bài đánh giá trên app giao hàng của cửa hàng.

Trước đây gặp phải chuyện như vậy cô sẽ không viết đánh giá xấu với cửa hàng, bản thân cô làm việc trong khách sạn cũng biết ngành dịch vụ ăn uống không hề dễ dàng, nhưng hôm nay thì khác, vì mười hai tiếng trước cô vừa mới thất nghiệp. 🙂

Ai mà ngờ một khách sạn năm sao lớn như vậy mà nói đóng cửa là đóng liền chứ!

Hôm nay gọi món thịt nướng là để xoa dịu trái tim đang thất nghiệp, không ngờ lại chọn trúng một cửa hàng như vậy làm tim chẳng được xoa dịu mà còn tức giận hơn nữa.

Cô khoanh chân ngồi trên sô pha, vừa ngồi thiền vừa niệm chú: "Đừng nóng giận, đừng nóng giận, nóng giận sinh bệnh cũng không ai giúp cho."

Điều tiết xong, Điền Miêu Miêu lại cầm điện thoại lên xem.

Chủ cửa hàng thịt nướng trả lời cô.

"Có giỏi thì làm đi. [Mỉm cười]"

"..."

Điền Miêu Miêu trầm mặc năm giây, máu nóng lại xông lêи đỉиɦ đầu lần nữa: "Tôi giỏi lắm đây này! Tôi làm luôn đây này! "

Không phải chỉ là bán thịt nướng thôi à, sao mà làm khó Điền Miêu Miêu này được?

Cô là cô bé mới bảy tuổi đã mở một gian hàng thịt nướng với cha mình!

Tay nghề của cha Điền rất giỏi, trước đây bán không ít đồ ăn, sau này cả nhà có chút tiền tiết kiệm, thừa dịp thôn Thanh Tịnh cải cách nên đã mở một khách sạn ở thôn Thanh Tịnh.

Sau khi Điền Miêu Miêu tốt nghiệp đại học không quay lại khách sạn giúp đỡ mà muốn ở lại thành phố A tiếp tục kiếm sống, kiếm sống đến nỗi thất nghiệp.

...Chẳng sao cả, chẳng phải công việc mới đã tìm tới cô rồi sao!

Cô có kinh nghiệm bán đồ nướng, cũng có bí kíp và tay nghề, chỉ cần lập cho mình một gian hàng nhỏ là có thể bắt tay vào làm ngay.

Điền Miêu Miêu lập tức cầm điện thoại di động của mình lên, tìm kiếm các chứng chỉ cần thiết cho các xe bán thịt nướng và gian hàng ở Thành phố A trên mạng. Ban đầu chỉ là khí phách trong lòng, nhưng càng tìm kiếm Điền Miêu Miêu càng cảm thấy chuyện này đáng tin cậy.

Mở một gian hàng nhỏ dễ hơn mở cửa hàng nhiều, chi phí thử nghiệm cũng thấp hơn, cho dù không may thất bại cũng không tổn thất bao nhiêu, nếu thành công... thì cô sẽ mở cửa hàng! mở chi nhánh! Lập thương hiệu! Làm lớn hơn, ưu việt hơn!

...Bình tĩnh nào, trước tiên tìm khu vực địa lý tốt sẽ thực tế hơn.

Vị trí địa lý tốt gần với cô nhất là cửa Bắc của chợ đêm ở Công viên Ánh sao, Điền Miêu Miêu xem giờ giấc rồi quyết định ra ngoài xem thử.

Thay quần jean và áo croptop in hoa, Điền Miêu Miêu dùng lược chải mái tóc dài của mình hai lần rồi cài một cái kẹp nhỏ và sẵn sàng ra ngoài. Trước huyền quan có một hộp kẹo bạc hà, cô đổ ra hai viên cho vào miệng, mở cửa bước ra ngoài.

Căn nhà này được mua khi cô mới tốt nghiệp, bố mẹ thấy hơi xa xỉ, nhưng khu vực này rất có tiềm năng, căn nhà có nhiều chỗ để đánh giá cao nên họ cũng không có ý kiến

gì nhiều.

Ý kiến duy nhất là chê cô ở căn nhà hơn 80m2 là quá nhỏ.

Điền Miêu Miêu cảm thấy một mình cô ở là đủ rồi, cô rất thích môi trường ở đây, mặc dù nơi này cách nơi làm việc của cô rất xa nhưng ra khỏi nhà là có tàu điện ngầm nên rất tiện cho việc đi làm.

Huống chi bây giờ cũng không cần phải ra khỏi nhà đi làm nữa. 🙂

Chớp mắt đã ba năm kể từ khi cô chuyển đến đây, khu vực này ngày càng phát triển tốt hơn như họ đã nghĩ. Sau khi đi xe đạp công cộng đến cửa Bắc của công viên Ánh Sao, sự lo lắng của Điền Miêu Miêu đã dịu lại một cách thần kỳ khi nhìn chợ đêm đông đúc cách đó không xa.

Bây giờ cửa Bắc của chợ đêm vẫn là một chợ đêm nguyên thủy, những sạp hàng nhỏ bên đường đã tụ tập về đây một cách tự phát vì đám đông trong Công viên Ánh sao. Bởi vì những thứ họ bán khá ngon nên đã làm nên tên tuổi của cửa Bắc chợ đêm bằng chính khả năng của mình.

Tất nhiên quy mô này không thể so sánh với những khu chợ đêm nổi tiếng trên mạng nhưng lại vừa hợp với Điền Miêu Miêu.

Cô khóa chiếc xe đạp công cộng lại rồi đi về phía chợ đêm.

Nơi này sôi nổi hơn cô tưởng tượng, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn ngon. Cô để ý thấy đồ ăn vặt ở chợ đêm có rất nhiều loại, từ mỳ xào, mỳ lạnh đến mực cay áp chảo ăn liền, hàu sống, sò điệp, tạm thời chưa thấy món thịt nướng nào.

Tốt lắm, cô sẽ lấp đầy chỗ trống này của thị trường.

Trên đường đi có không ít chủ sạp hét to với cô nhưng cuối cùng chính một quán cơm chiên xếp hàng dài khiến cô phải dừng lại.

Hầu hết những người bán hàng rong hai bên đường đều là xe ba bánh nhưng quán cơm chiên này lại rất khác, đó là một chiếc xe đồ ăn bốn bánh sang trọng, trên mui xe có biển hiệu đèn led neon được thiết kế đặc biệt, chỉ có hai chữ "cơm chiên" đơn giản. Ban đêm ánh đèn neon của biển hiệu đèn led neon thay đổi không ngừng phối hợp với thanh đèn trên thân khiến nó như chàng trai đẹp nhất trên con đường.

Thành thật mà nói, Điền Miêu Miêu rất thích chiếc xe này.

Khi cô tìm kiếm các quầy thịt nướng toàn tìm thấy loại mà cha mình đã từng dùng, bây giờ đầu óc cô đã mở mang, cô cũng muốn có một chiếc xe đồ ăn ngầu như vậy cho riêng mình!

Tất nhiên thực khách sẽ không trả tiền chỉ vì xe đồ ăn, món cơm chiên này phải ngon nên mới có rất nhiều người xếp hàng. Điền Miêu Miêu tự giác đứng cuối hàng, muốn xem hàng cơm chiên này tuyệt đến mức nào.

Ông chủ chiên cơm khá nhanh, hàng người từ từ tiến lên, Điền Miêu Miêu dùng điện thoại di động tìm xe đồ ăn, không biết đã đến phiên mình từ lúc nào.

"Chỉ có cơm rang kim chi thôi." Cô còn chưa mở miệng gọi món thì giọng nói đầy sức hút đã ập xuống trước.

Điền Miêu Miêu ngây người trong chốc lát, thanh âm này nghe rất trẻ, âm sắc rất dễ chịu, cô ngẩng đầu lên theo bản năng liền nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai đến quá trớn.

Chàng trai đối diện có sống mũi thẳng, lông mày sâu, đường quai hàm rõ ràng, dù ở một nơi nhỏ như xe đồ ăn cũng không giấu được khí chất xuất chúng của anh.

Lăng Sấm đã quen với ánh mắt của người khác từ lâu nên lại hỏi: "Chỉ có cơm rang kim chi, bạn có muốn ăn không?"

Điền Miêu Miêu lấy lại tinh thần, nhanh chóng chuyển sang phần mềm quét mã: "Có, cảm ơn."

"Chỉ nhận tiền mặt." Lăng Sấm nhìn cô mở phần mềm thanh toán đành chỉ vào tấm biển treo bên cạnh.

Dòng chữ "Chỉ dùng tiền mặt" được viết bằng phông chữ bắt mắt.

Điền Miêu Miêu: "..."

Dạo này đến ông già bán trái cây ven đường cũng có mã thanh toán, không ngờ anh đẹp trai này lại trở về như xưa.

"Tôi không có tiền mặt..."

Cô vừa nói xong cô gái phía sau nói ngay: "Đây là lần đầu tiên chị tới đây à? Không sao, em có tiền mặt, chị chuyển cho em, em đưa tiền cho chị."

"À, cảm ơn." Điền Miêu Miêu biết ơn quét mã thanh toán của đối phương rồi đưa cho Lăng Sấm mười hai tệ tiền mặt. Bây giờ cô mới hiểu, kinh thiên động địa căn bản không phải cơm chiên mà là chủ quán cơm chiên.

Lăng Sấm đặt tiền vào hộp đựng tiền bằng một chiếc gắp chuyên dụng rồi cất nó đi, sau đó bắt đầu làm cơm cho Điền Miêu Miêu.

Điền Miêu Miêu nhân cơ hội nhìn anh thêm vài lần, anh đeo khẩu trang trong suốt chuyên dụng nhưng không ảnh hưởng gì đến giá trị nhan sắc của anh cả, dù chỉ là chiên cơm vẫn không ngừng tiết ra hormone.

Ven đường, một chiếc xe thể thao màu đỏ bắt mắt vùn vụt lao tới tựa như một ngôi sao băng đỏ rực trên bầu trời đêm.

Xe thể thao như vậy chẳng là gì ở bãi đậu xe công viên Ánh Sao, nhưng những người lái loại xe này rất ít khi đến Cửa Bắc chợ đêm ăn uống, trong Công viên Ánh sao có rất nhiều nhà hàng cao cấp để họ lựa chọn.

Hình như chủ nhân của chiếc xe này đang đi về phía cửa Bắc chợ đêm, sau khi xe dừng lại bên đường, một người phụ nữ xinh đẹp với khí chất mạnh mẽ bước xuống xe, rất nhiều ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía chị.

Dường như người đẹp này đã quen với ánh mắt chú ý của mọi người nên không hề tỏ ra khó chịu, chị cầm chìa khóa xe trên tay đi thẳng đến quầy cơm chiên của Lăng Sấm.

Chị ấy không xếp hàng, không gọi đồ ăn mà chỉ đứng đó nhìn Lăng Sấm.

Điền Miêu Miêu nhìn quanh hai người họ, trong đầu tự nghĩ ra một cuốn tiểu thuyết máu chó dài 200.000 từ.

"Muốn mua cơm chiên thì ra phía sau xếp hàng."

Lăng Sấm nói một câu vô thưởng vô phạt, nghe thế người đẹp nhếch đôi môi đỏ mọng, nhìn anh và hỏi: "Xin chào, có thể tìm một nơi để trò chuyện được không?"

Lăng Sấm không ngẩng đầu lên: "Xin lỗi, tôi không có thời gian."

Nụ cười xinh đẹp của người phụ nữ đông cứng lại, bình thường câu nói này toàn là chị nói với người khác.

Chị nhìn Lăng Sấm đang chiên cơm ở đó, quyết định tha thứ cho anh vì gương mặt kia: "Tôi họ Trì, là quản lý của một công ty giải trí. Trước đây tôi đã xem một đoạn video về anh trên mạng, tôi cảm thấy điều kiện của anh rất tốt nên muốn ký hợp đồng với anh, không biết anh có hứng thú phát triển trong ngành giải trí không?"

"Không." Lăng Sấm từ chối thẳng thừng.

Nụ cười trên mặt chị Trì hoàn toàn vụt tắt, video của Lăng Sấm rất nổi tiếng trên mạng, chị đã hỏi rất nhiều người nhưng vẫn không lấy được thông tin liên lạc của anh nên mới đích thân đến cửa Bắc chợ đêm.

Không ngờ anh lại từ chối mình nhanh như vậy.

"Đừng vội từ chối, dưới trướng của tôi có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, nếu như cậu ký với tôi thì tôi tin chắc sẽ khiến cậu càng nổi tiếng hơn."

Cuối cùng Lăng Sấm cũng ngước mắt lên nhìn chịta, cười nhạt: "Bây giờ ngưỡng cửa của giới giải trí thấp vậy sao? Cho dù tôi không phải là dân chuyên nghiệp nhưng chỉ cần ưa nhìn là có thể nổi tiếng?"

Nghe được ý châm chọc trong lời nói của anh, chị Trì im lặng một lúc mới nói: "Sắc đẹp là tài nguyên khan hiếm, mà chúng tôi cũng có đào tạo. Cậu ký hợp đồng với tôi còn hơn bán cơm chiên ở đây đúng không?"

"Ồ, ví dụ như?"

Chị Trì cố gắng dùng tiền bạc đả động anh: "Ít nhất kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ, sống trong biệt thự, lái xe hơi sang trọng".

Hình như Lăng Sấm cười khẽ, xúc cơm chiên vào một cái bát: "Nói thứ mà tôi không có đi."

Chị Trì: "..."

Thị trường cơm chiên bây giờ tốt quá nhỉ?

Kiêng dè ở đây có quá nhiều người nên chị Trì không nói gì thêm mà chỉ để lại một tấm danh thϊếp cho Lăng Sấm, để anh nghĩ thông rồi thì liên lạc với mình.

Lăng Sấm không nhìn danh thϊếp mà chỉ đưa cơm chiên đã đóng gói cho Điền Miêu Miêu: "Cơm chiên của bạn đã xong."

"Ồ, cảm ơn." Điền Miêu Miêu hóng hớt vẫn chưa thỏa mãn. Cô cầm lấy cơm chiên cũng không rời đi ngay mà do dự một chút rồi hỏi Lăng Sấm: "Cái kia..."

"Không thêm WeChat." Lăng Sấm từ chối trước khi cô nói xong.

"..." Điền Miêu Miêu trầm mặc hai giây, sau đó nhìn anh cười nói: "Tôi chỉ muốn hỏi bán cơm chiên có thể kiếm được nhiều tiền vậy à?"

Lăng Sấm hơi ngước mắt lên, cong môi nhìn cô, đưa cho cô tấm danh thϊếp chị Trì vừa để lại: "Tôi thấy điều kiện của cô không tệ, hay là tiến vào giới giải trí đi."

_____________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Điền Miêu Miêu: Cảm ơn anh. 🙂