Chương 32: Tiến cung

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Không biết qua bao lâu, Chúc Thanh Thần sắp bị bộ lông nhung trên người đè đến khó thở, thanh âm của hoàng đế cuối cùng cũng truyền đến từ đỉnh đầu cậu.

“Được rồi.”

Chúc Thanh Thần như trút được gánh nặng, vội vàng từ trên đệm mềm bò dậy, cùng vài vị lão Học Quan hành lễ rời đi.

Bởi vì trên đầu đội mũ lông nhung quá nặng nề, Chúc Thanh Thần gần như ngã về phía trước.

Không biết có phải ảo giác của Chúc Thanh Thần hay không, cậu tổng cảm thấy hoàng đế vẫn đang cười nhạo mình!

Nhưng cậu không dám ngẩng đầu nhìn xem.

“Hệ thống, giúp ta xem xem hoàng đế có phải đang cười ta hay không?”

Hệ thống nhìn thoáng qua: “Ừm… Hình như đúng là.”

Khó chịu chết đi được!

Chúc Thanh Thần đi theo nhóm lão Học Quan rời khỏi đại điện, cung nhân thái giám đã đợi sẳn ngoài cửa.

Các vị lão Học Quan thường xuyên vào cung, cùng cung nhân thái giám đều có nhận thức, xa xa mà giơ tay ra hiệu cho họ.

Chúc Thanh Thần lần đầu tiên vào cung, ngoan ngoãn mà đi theo phía sau bọn họ, vừa quay đầu cũng nhìn thấy người quen.

Chúc Thanh Thần nhón chân, từ trong đám người thò đầu ra, hướng người nọ cười cười.

Kia chính là vị công công thường xuyên đến phủ cậu truyền chỉ. Lúc trước bệ hạ triệu cậu tiến cung tham gia cung yến, ban thưởng ngự thiện, đều là do vị công công này đến truyền chỉ.

Vị công công này làm người tử tế, Chúc Thanh Thần lần đầu tiến cung còn hướng cậu chỉ điểm vài câu.

Lúc này, vị công công tiến đến, cùng hành lễ với vị lão Học Quan lớn tuổi nhất đang đi phía trước.

“Dương công công.”

“Mạnh lão Học Quan.”

Dương công công cười nói: “Năm nay cùng năm trước giống nhau, các vị ở tại Đàn Anh Điện, hành lý đã mang đến, cung nhân hầu hạ cũng là cung nhân năm trước hầu hạ.”

“Làm phiền công công.” Lão Học Quan quay đầu lại, đem Chúc Thanh Thần kéo lại đây, “Đây là Tiểu Chúc, năm nay mới tiến cung lần đầu, làm phiền công công chiếu cố hắn nhiều hơn.”

Chúc Thanh Thần hướng hắn hành lễ: “Dương công công.”

Cậu đón thân phận vị Dương công công này chắc chắn không tầm thường.

“Đó là đương nhiên.” Dương công công cười vỗ vỗ mua bàn tay Chúc Thanh Thần, hướng lão học quan đáp, “Đã sớm nhận thức, nơi nào còn cần ngươi đến làm người tốt?”

Chúc Thanh Thần cũng hướng hắn cười ngây ngô.

“Đi đi, trước đi nhìn xem chổ ở.”

“Tốt.”

Đàn Anh Điện cùng Dưỡng Cư Điện khoảng cách không xa, có khoảng mười mấy thiên điện, thập phần rộng rãi, mấy vị Học Quan vào ở cũng còn dư.

Chúc Thanh Thần trở lại chổ ở, nhanh chóng đổi y phục, sau đó nằm liệt trên giường nghỉ ngơi.

Không bao lâu sau liền có cung nhân đem bữa tối đưa tới.

Cả một ngày bận rồn, Chúc Thanh Thần cũng mệt mỏi.

Dùng xong bữa tối, rữa mặt đơn giản một chút iền chuẩn bị đi ngủ.

Chúc Thanh Thần xuyên ngoại bào lông nhung cậu mang đến, vỗ vỗ gối đầu để nó ngay ngắn lại, đem đệm chăn dọn xong, làm thành một cái ổ nhỏ.

Chúc Thanh Thần chui vào trong ổ, điều chỉnh tư thế: “Hệ thống, giúp ta thổi nến.”

“Ồ.” Hệ thống bay tới phía trước ngọn nến, màn hình điện tử nho nhỏ xoè ra khiến ngọn nến chập chờn rồi tắt.

Người cổ đại Chúc Thanh Thần còn không biết nên sử dụng đúng cách sản phẩm công nghệ cao, chỉ biết nó có thể dập tắt nến.

Chúc Thanh Thần an tâm nhắm mắt lại: “Đa tạ ngươi.”

“….Không khách khí.”

Giây tiếp theo, Chúc Thanh Thần lại mở mắt.

Hệ thống hỏi: “Làm sao vậy?”

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu nhìn màn giường trên đỉnh đầu: “Động tỉnh bên kia là có chuyện gì?”

Cậu từ trong ổ chăn bò ra tới, chạy đến bên cửa sổ, đẩy khung cửa ra nhìn về phía cung điện đối diện.

Tiểu thái giám canh giữ ngoài điện nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới: “Chúc phu tử có gì phân phó?”

Chúc Thanh Thần nhăn khuôn mặt nhỏ: “Đều đã trễ thế này còn có người đánh đàn?”

Tiểu thái giám vẻ mặt khẩn trương, thấp giọng nhắc nhở: “Chúc phu tử, là bệ hạ, bệ hạ.”

Chúc Thanh Thần vội vàng che miệng lại: “Úc úc, ta sai rồi.”

Thánh thượng thích yến tiệc, vũ khúc, phía đối diện chính là Dưỡng Cư điện.

Bệ hạ ở Dưỡng Cư Điện khởi vũ khúc, cậu nơi này đương nhiên nghe thấy.

Chúc Thanh Thần hạ giọng hỏi: “Kia, bệ hạ thông thường sẽ thưởng thức đến khi nào?”

“Việc này…” tiểu thái giám nghĩ nghĩ, “Không cụ thể đi. Bệ hạ mấy hôm trước đã sửa lại nhạc phường trong cung, nhạc sư vũ nữ phân thành ba mươi nhóm người, mỗi nhóm cách ba ngày tới ngự tiền hiến nhạc. Nếu bệ hạ hứng khởi, thưởng thức suốt đêm cũng có.”

Suốt đêm, Chúc Thanh Thần chấn kinh cả ngươi.

“Chúc phu tử không cần lo lắng, nhạc phường nhân số đông đảo sẽ không mệt chết.”

Chúc Thanh Thần: ?

Cậu là lo lắng cho chính mình!

Hoàng đế xem cả đêm ca vũ, cậu còn như thế nào ngủ?

Tiểu thái giám trấn an cậu: “Chúc phu tử an tâm, ngài về ngủ trước đi, nói không chừng hôm nay bệ hạ mệt mỏi, đợi chút liền ngừng đâu? Có lẽ lát nữa người sẽ đi nghỉ ngơi.”

“Được thế thì tốt quá.”

Cậu cũng không thể vọt vào kéo hoàng đế xuống, như vậy chắc chắn sẽ bị lôi xuống chém chết.

Chúc Thanh Thần đóng lại cửa sổ, một lần nữa bò lên giường, nhắm mắt bịt tai.

Chính là càng không muốn nghe âm thanh bên tai càng văng vẳng.

Chúc Thanh Thần trở mình, đem mặt vùi vào gối đầu: “Làm sao có thể nghe cả đêm được vậy? Hắn không thấy buồn ngủ sao?”

Hệ thống nói: “Bằng không như thế nào làm hôn quân đâu?”

Chúc Thanh Thần kéo chăn trùm đầu.

Nửa canh giờ sau, Chúc Thanh Thần ôm chăn lật người.

Hệ thống đếm giúp cậu: “Lần thứ năm trăm.”