Chương 38: Nhành mai

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

“Được a.” Chúc Thanh Thần ngoan ngõan lui vào xe ngựa, kéo rèm nhìn ra ngoài.

Tin tức lan truyền nhanh chóng, trước khi quan yết bảng dán toàn bộ danh sách, một nhóm người đã tụ tập trước mặt.

Chúc Thanh Thần thở dài, không thể đến xem như vậy chuyến đi này cũng không còn ý nghĩa gì.

Buổi sáng trời còn chưa kịp sáng, cậu đã xem qua bảng vàng.

Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn đều ở bên trên, thứ tự cũng không thấp.

Mấy cái học sinh khác của cậu, Tống Phong, Từ Dung, Trần Tranh đều không chịu thua kém, mặt dù còn không bằng Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn nhưng đều có tên trên danh sách.

Chúc Thanh Thần chống đầu nhìn ra bên ngoài.

Tất cả danh sách đều được dán lên, mấy cái học sinh của cậu cũng đang đến.

“Trúng!”

“Liễu sư huynh, ngươi cũng trúng!”

Liễu Ngạn khoanh tay đứng giữa đám sư đệ ầm ĩ, chỉ là khoé miệng cong cong.

Nhìn bọn họ hưng phấn như vậy, Chúc Thanh Thần không khỏi mỉm cười.

Không bao lâu sau, Bùi Tuyên ở ngoài thành cũng đến.

Y đứng trong đám người, nhón chân ngửa đầu nhìn xem.

Liễu Ngạn liếc y một cái, bình tĩnh nói: “Không cần xem, ngươi ở trên đó, phía sau ta hai vị trí.”

Xung quanh ồn ào đến mức Bùi Tuyên dường như không nghe thấy, nhìn kỹ hai lần mới thấy tên mình.

Lúc này y mới phản ứng lại, kinh hỉ quay đầu: “Liễu sư huynh, ta trúng! Ngươi cũng trúng!”

Bùi tuyên giống như tiểu cẩu, cao hứng mà chạy vòng quanh Liễu Ngạn.

Liễu Ngạn thực bất đắc dĩ, vừa rồi không phải đã nói cho y biết sao? Này là tính xoay đến bao giờ?

Ngốc chết đi được, thật muốn giả vờ không nhận thức y.

Bổng nhiên Bùi Tuyên dừng bước chân, ánh mắt dừng lại, hướng về phía xe ngựa Chúc Thanh Thần khom người hành lễ.

Liễu Ngạn quay đầu cũng nhanh chóng hành lễ.

Phía xa xa Chúc Thanh Thần hướng họ phất tay.

Đúng lúc đó một tiểu nữ hài bảy tám tiểu ôm giỏ hoa đi ngang qua xe ngựa.

Chúc Thanh Thần thò đầu ra ngoài hỏi: “Tiểu cô nương, giỏ mai này bao nhiêu bạc?”

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên nói: “Nếu đại nhân muốn lấy hết, liền để cho ngài mười quan tiền.”

Chúc Thanh Thần sờ sờ tay áo nói: “Ta cho ngươi hai mươi quan, cầm hoa này đưa cho học sinh phía trước, mỗi người một cành.”

“Vâng.”

Bản thân Chúc Thanh Thần cũng lấy một cành mai.

Tiểu cô nương hai tay tiếp nhận đồng tiền, thu vào trong lòng ngực, bưng giỏ hoa chạy nhanh về phía trước tặng cho nhóm học sinh: “Là vị đại nhân kia kêu ta đưa đến đây.”

Liễu Ngạn cùng Bùi Tuyên từng người cầm một nhành, Liễu Ngạn cầm trong tay, Bùi Tuyên phủng vào ngực.

Chúc Thanh Thần hướng bọn họ cười cười, không tiện ở lâu, chốc lát sau liền phân phó mã phu đánh xe trở lại cung.

Liễu Ngạn, Bùi Tuyên cũng không nán lại chổ này quá lâu, thấy không sai biệt lắm liền trở về chuẩn bị thi đình.

Liễu Ngạn dặn dò y: “Mấy ngày tới sẽ có quan lại đến cửa nhà ngươi, đem y phục thi đình mặc đến cho ngươi, nhớ đem xiêm y giặc sạch phơi khô, thu hồi rồi đặt dưới gương, đừng làm bẩn hay nhăn nhó.”

“Ngươi nếu như thích cũng có thể đến cửa hàng hương liệu thành tây mua vài gói hương liệu đặt chúng với nhau, nhớ đừng phóng quá nhiều, mùi nồng quá đem người bên cạnh hung chết.”

Bùi Tuyên nghiêm túc nghe.

Nếu phu tử không có ở đây, Liễu sư huynh chính là phu tử.

Liễu Ngạn tiếp tục nói: “Thi đình ngày đó chỉ sợ phải vào cung sớm, ngươi nếu là sợ không đến kịp liền dời đến Liễu phủ trụ. Còn nếu ngươi cảm thấy tới kịp, hôm thi đình cũng có thể dậy sớm một chút.”

Bùi Tuyên đáp: “Phu tử trước tiến cung cũng cho ta dọn vào Học Quan Phủ trụ.”

“Vậy ngươi chính mình chọn, muốn chuyển đến đây hay đến Học Quan Phủ. Chính ngươi chuẩn bị một chút, quyết định thì sai người đến báo ta một tiếng.”

“Được.”

“Trở về đọc sách đi.” Liễu Ngạn nhấc chân rời đi.

Bùi Tuyên che lại óng tay áo: “Hôm nay yết bảng, ta mời Liễu sư huynh tới Quan Triều Lâu dùng cơm? Đa tạ Liễu sư huynh chiếu cố.”

Liễu Ngạn cau mày liếc y một cái: “Ngươi còn có điểm tiền này không bằng đặt một phòng khách điếm. Hơn nữa, lập tức liền thi đình, ăn bữa cơm chậm trễ bao nhiêu thời gian? Trở về đọc sách đi.”

Bùi Tuyên ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”

Liễu Ngạn lên xe ngựa, Bùi Tuyên đang muốn đi về.

Đột nhiên Kính vương cưỡi ngựa đến.

Nhìn thấy Bùi Tuyên, hắn ra roi thúc ngựa lên, hướng y phất phất tay: “Bùi Tuyên chúc mừng.”

Bùi Tuyên lùi lại một bước, trả lễ: “Đa tạ Vương gia.”

Kính Vương cười: “Hôm đó đã cùng ngươi nói tốt, nếu ngươi khảo trúng ta sẽ dùng thỏi vàng này thỉnh ngươi đến Quan Triều Lâu dùng cơm. Hiện tại ngươi nhàn rổi?”

Bùi Tuyên vẻ mặt không tình nguyện lại không biết nên cự tuyệt như thế nào.

Y căn bản không đồng ý với Kính Vương, chính là Kính Vương cường ngạnh muốn nhét cho y.

Lúc này xe ngựa Liễu gia quay lại từ phía trước, dừng trước mặt Bùi Tuyên.

Liễu Ngạn vén rèm xe nói với y: “Bùi Tuyên, không phải mời ta đến Quan Triều Lâu dùng cơm sao? Như thế nào còn chưa lên?”

“Đúng vậy, ta tới đây.”

Liễu Ngạn quay đầu nhìn thoáng qua Kính Vương, hướng hắn cười cười: “Vương gia thứ lỗi, tiểu tử này chính mình nói muốn mời ta, ta cũng không thể để y trốn thoát.”

Sắc mặt Kính Vương khẽ biến, cố kỵ nhìn Liễu Ngạn nhưng chung quy cũng không nói cái gì.

Bùi Tuyên leo lên xe ngựa, Liễu Ngạn hướng Kính Vương hành lễ, hai người ngồi trên xe ngựa rời đi.

Liễu Ngạn quay đầu lại, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm: “Này trước trận thi đình còn không được bao nhiêu ngày, ngươi phải thật cẩn thận.”

“Ta biết.” Bùi Tuyên gật đầu, “Phu tử kêu ta rèn luyện, ta mỗi ngày đều rèn luyện. Nếu Kính Vương phái người tới trói ta, ta có thể một địch ba.”

Y còn rất tự tin.

Liễu Ngạn đỡ trán, dựa vào vách xe ngựa.

Bùi Tuyên cẩn thận liếc hắn một cái: “Sư huynh, ta lại làm ngươi đau đầu?”

“Thỉnh ta dùng cơm, còn muốn ta giảm thọ lại làm ta thiếu nửa canh giờ đọc sách, Bùi Tuyên ngươi thật tâm cơ.”

Bùi Tuyên: "?"

Ta không phải, ta không có.

Sư huynh, đừng oan uổng ta a!

Phía bên kia, Chúc Thanh Thần ngồi xe ngựa trở lại hoàng cung.

Cậu đem nhành mai làm trâm cài trên tóc, bộ dáng rất giống con lật đật ở trước mặt Dương công công lắc lư, hoa mai cũng theo lắc lư qua lại: “Công công, đẹp sao? Nhìn đẹp sao?” Dương công công mỉm cười: “Đẹp đẹp.”

“Xem ra ta trận này bái Văn Thù Bồ Tát vẫn là rất hữu dụng, trở về nhất định phải tiếp tục cúng bái người.”

Chúc Thanh Thần trịnh trọng hướng Dương công công giới thiệu, “Hai học sinh vừa rồi là đệ tử xuất sắc nhất của ta, hy vọng bọn chúng sẽ lấy được một cái Trạng Nguyên chi vị trở về.”

Dương công công vẫn cười: “Kiêu ngạo tự mãn cũng không phải chuyện tốt.”

Chúc Thanh Thần chống nạnh, “Không quan hệ, hiện tại có thể kiêu ngạo một chút, có thể kêu ngạo ở trước mặt công công nhưng không thể kêu ngạo trước mặt các vị lão Học Quan, bọn họ lòng dạ hẹp hòi, còn nói ta là tiểu ngốc tử.”

Dương công công vẻ mặt phức tạp nhìn cậu: “Bọn họ tiểu tâm nhãn, ngươi không phải tâm nhãn đại như vậy?”

“Chuyện này cũng giống như công công mang tiểu thái giám, công công ở trước mặt bọn họ sẽ khoe ra đi? Nhưng là sẽ không khoe khoang ở trước mặt công công khác.”

“Kia cũng đúng.”

Thời tiết càng ngày càng nóng bức, rèm cửa trong xe ngựa được vén lên.

Họ cứ thế đi qua con đường dài trở lại hoàng cung.

Chúc Thanh Thần trở về cung, không hề hay biết trâm hoa mai cậu cài trên đầu đã nhấc lên tục lệ mới cho người dân Vĩnh An Thành.

Hôm nay yết bảng, phàm là học sinh khảo trúng đều học theo phu tử, đeo một nhành hoa mai bên tai, lấy dính chút không khí vui mừng.