Chương 44: Phó Văn Châu ngươi thật can đảm

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Kính Vương Phủ.

Kính Vương nắm y phục Bùi Tuyên, Bùi Tuyên cũng túm áo hắn.

Kính Vương không biết từ khi nào Bùi Tuyên sức lực lại lớn như vậy, thế nhưng còn biết quyền pháp.

Hắn lạnh giọng quát: “Người đâu! Người đâu!”

Kính Vương vốn định gọi người bắt lấy Bùi Tuyên, đơn độc đấu không lại, hắn còn có người hầu.

Chính là, dường như không có ai đáp lời hắn.

Kính Vương quay đầu lại, hô to một tiếng: “Người đâu!”

Lúc này, bên ngoài rốt cuộc cũng truyền đến động tĩnh, nhưng lại không phải âm thanh hắn muốn nghe.

“Chúc phu tử! Chúc phu tử! Không thể vào!”

“Vương gia đang tổ chức yến tiệc. Chúc phu tử, ngài như thế nào có thể phóng ngựa vào đâu.”

Khoảnh khắc tiếp theo, Chúc Thanh Thần tay cần bội kiếm, phi ngựa trực tiếp nhảy qua ngưỡng cửa phóng vào hành lang.

Bóng đêm khuya dần, Chúc Thanh Thần cưỡi ngựa cao cao, gió thổi hồng y quan phục bay phấp phới.

Sau lưng Kính Vương đổ mồ hôi lạnh, rượu say đã thanh tỉnh bảy phần.

Chúc Thanh Thần không phải nên ở trong cung ra đề mục đình khảo sao?

Như thế nào lại….

Chúc Thanh Thần lạnh lùng mà nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Buông tay ra.”

Kính Vương không biết từ nơi nào lấy đến can đảm, lớn tiếng đáp: “Người tới! Người tới! Bùi Tuyên câu dẫn Bổn Vương, Chúc Thanh Thần ban đêm xong vào Vương phủ, ý đồ hành thích Bổn Vương! Đem bọn họ bắt lại cho ta, sáng sớm ngày mai mang đến Đại Lý Tự!”

Thị vệ Kính Vương phủ xuất động, tay cầm vũ khí bao vây hoa viên.

Hai bên giằng co.

Chúc Thanh Thần không muốn cùng hắn nhiều lời vô ích, siết chặt chuôi kiếm.

Dưới ánh trăng, một đạo ngân quang loé lên dưới lưỡi kiếm xoẹt qua bàn tay nắm y phục Bùi Tuyên của Kính Vương.

Kính Vương chỉ cảm thấy tay tề rần, sau đó máu tươi trào ra.

Sao hắn dám….

Chúc Thanh Thần tay cầm bội kiếm chỉa vào cổ Kính Vương, chỉ cần hắn cử động mũi kiếm liền cắt qua yết hầu.

“Ta nói, buông tay.”

Kính Vương một thân mồ hôi lạnh, hầu kết lên xuống, cố gắng duy trì uy nghiêm: “Chúc Thanh Thần, cút khỏi đây!”

Chúc Thanh Thần rũ mắt nhìn hắn: “Là Vương gia nói ta hành thích, muốn đem ta bắt đến Đại Lý Tự. Nếu Vương gia đã nói, ta không có lý do gì không đáp ứng ngươi.”

Chúc Thanh Thần quơ quơ bội kiếm trong tay, một đường thẳng xuống phía dưới, lướt qua cổ, bả vai cùng ngực, cuối cùng dừng lại trước lòng ngực Kính Vương.

“Ta nơi này xuyên hai cái lỗ thủng, ngày mai Vương gia mang ta đến Đại Lý Tự, ở trước mặt Đại Lý Tự khanh cũng có chứng có cứ.”

“Bất quá, ta là văn thần, đao kiếm không tốt, nếu không cẩn thận chọc sai hoặc dùng quá sức, Vương gia sẽ phải đến trước mặt Diêm Vương lão gia cáo trạng ta.”

Kính Vương cực lực che giấu âm thanh run rẫy của chính mình: “Chúc Thanh Thần, ngươi lớn mật!”

Chúc Thanh Thần bổng nhiên sắc bén nói: “Phó Văn Châu, ngươi thật can đảm!”

Phó Văn Châu là tên huý của Kính Vương, chưa từng có người hô qua, ngay cả bản thân Kính Vương nghe thấy cũng có chút hoảng hốt.

“Đêm trước thi đình, ỷ thế hϊếp người, ấu đả học sinh, thậm chí nhốt người, coi thường luật pháp.”

“Trước mặt phu tử, xuất khẩu cuồng ngôn, bất phân thị phi, tung tin bịa đặt, bất nhân bất nghĩa!”

“Buông Bùi Tuyên ra, cho tất cả thuộc hạ rút lui, ta để ngươi sống qua đêm nay. Nếu ngươi không muốn, đệ tử của ta hiện tại đều bên ngoài Vương phủ, một khắc sau ta còn chưa ra, bọn chúng sẽ lập tức đến Đại Lý Tự báo án.”

“Chúng ta đều là văn nhân, sẽ không động đao kiếm chỉ biết làm thơ. Rạng sáng ngày mai những gì ngươi làm sẽ được biên thành một bài đồng dao, truyền khắp Vĩnh An Thành. Đến lúc đó, Vương gia muốn che đậy, không biết Vương phủ có thể một tay che trời hạ nhiều học sinh như vậy?”

Kính Vương nghẹn họng không đáp được, lòng ngực phập phòng kịch liệt.

Trong cốt truyện gốc, hắn dám khi dễ Bùi Tuyên.

Chính là bởi vì Bùi Tuyên xuất thân bần hàn, lại không có phu tử che chờ, càng chưa từng kết giao đồng học.

Đêm trước thi đình, Vương gia cưỡиɠ ɠiαи một học sinh, sự tình này quả thực trước sau chưa từng nghe thấy.

Liền tính Bùi Tuyên nói ra, cũng không có người sẽ tin y, chỉ cảm thấy y đang nói nhăng nói cuội.

Hắn đương nhiên có thể một tay che trời muốn làm gì thì làm.

Nhưng lúc này, phu tử của Bùi Tuyên đang chỉa kiếm vào hắn, đồng học của Bùi Tuyên chờ ở bên ngoài.

Hắn đánh cuộc không nổi.

Hắn che giấu bản tính lâu như vậy, không thể lúc này liền bại lộ.

Kính Vương do dự một chút, sau đó buông tay túm Bùi Tuyên ra, đem hắn hướng về phía Chúc Thanh Thần đẩy một phen: “Cút ngay.”

Vẫn mạnh miệng: “Chúc phu tử xem trọng học sinh của chính mình nhưng cũng đừng xông loạn.”

Bùi Tuyên giống như một tiểu cẩu bị chọc điên, còn muốn quay đầu cắn hắn nhưng bị Chúc Thanh Thần nắm cổ áo lôi đi.

Kính Vương nghiêm mặt nói: “Chuyện tối nay, bỏ đi. Nguyên lai là Bổn Vương say rượu, hơn nữa Bùi Tuyên chạy loạn khắp nơi mới gây ra trận hiều lầm này, Chúc phu tử nghĩ thế nào?”

Chúc Thanh Thần không để ý đến hắn, một phen giữ đầu Bùi Tuyên, cúi người xem thương thế của y.

Bùi Tuyên cùng Kính Vương giằng co một trận, không tổn thất gì nhưng cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.

Đầu tóc rối tung, y phục xộc xệch, khuôn mặt lấm lem, xanh xanh tím tím từng mảng, khoé miệng bị rách còn chảy cả máu.

Chúc Thanh Thần quay đầu, nhẹ giọng nói với Dương công công: “Dương công công, phiền ngài làm chứng.”

“A.” Dương công công gật gật đầu, “Cảnh tượng đêm nay trong hoa viên Kính Vương phủ, lão nô sẽ nhớ rõ rành mạch.”

Kính Vương không chú ý bọn họ nói cái gì, vẫn luôn tự mình lẩm bẩm: “Nếu Chúc phu tử cảm thấy còn chưa đủ, vậy chúng ta đến Đại Lý Tự tranh luận. Chỉ cần Bùi Tuyên dám thượng công đường, Bổn Bương có gì không dám.”

Bùi Tuyên muốn xông lên lại bị Chúc Thanh Thần lần nữa kéo trở lại.

Nói toạc ra, hắn bất quá là say rượu thất lễ, đến lúc đó Bùi Tuyên có thể nói gì?

Bùi Tuyên chính là ấu đả hoàng thân quốc thích, khi đó Đại Lý Tự khanh hỏi y vì cái gì muốn cùng Kính Vương ấu đả, Bùi Tuyên nói: Bởi vì Kính Vương muốn khinh nhục mình.

Loại nguyên do này, nam nhân như thế nào có thể xuất khẩu?

Kính Vương nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm tin tưởng.

Bùi Tuyên không dám cùng hắn lên công đường, cho dù lần này bị khinh nhục thì có thể làm gì?

“Ngày mai là thi đình, trời liền mau sáng, Chúc phu tử vẫn là mau mau mang Bùi Tuyên trở về đi, thu dọn một chút còn kịp tiến cung a.”

Chúc Thanh Thần liếc hắn một cái, xác nhận Dương công công phía sau đã đem lời hắn nói, tất cả đều ghi nhớ xuống, không nói gì, kéo dây cương chuẩn bị rời đi.

Tưởng như vậy liền xong?

Kia nhất định không có khả năng.

Chỉ là thi đình cận kề, nơi này cũng không có một “quan chủ thẩm” có thể áp được Kính Vương, cậu hiện tại cũng không tính cùng Kính Vương ở chổ này phí lời. Cho dù tranh luận thắng hắn thì như thế nào, cũng chả có chổ tốt nào.

Chúc Thanh Thần một tay kéo dây cương, một tay túm Bùi Tuyên, quay đầu ngựa, khẽ nói với Bùi Tuyên: “Đi thôi.”

Bùi Tuyên dùng mu bàn tay quệt khoé miệng chảy máu, khàn giọng đáp: “Vâng, phu tử.”

Chúc Thanh Thần cưỡi ngựa, nắm bội kiếm, chậm rãi kéo Bùi Tuyên hướng cửa hông rời đi.

Julyyy: muốn dịch full thế giới này mà dạo này bận quá, sorry cả nhà nhiều nha. Khi nào hết bận, mình hứa sẽ chăm chỉ nè!