Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 39: Đám Bạn Cùng Phòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Tĩnh lắc đầu: “Không biết! Bạn học của mình nói là hoa khôi của trường học chúng ta, nhưng mình cũng không có tận mắt thấy có thể đây là tin giả.”

Lưu Hi từ đầu đến cuối không lên tiếng lúc này cô liếc mấy người bạn một cái, nghiêm túc nói: “Các cậu đừng có nói xấu người ta sau lưng, không có chứng cứ mà cứ nói nhảm, lỡ cô ấy quay lại nghe thấy thì sao đây.”

Lương Tiểu Khiết cùng Lam Tĩnh lập tức im lặng.

Chỉ một lát sau, Tô Thi Hàm đã quay trở lại. Cô đẩy cửa đi vào, trong phòng ba cô bạn ở chung đã ngồi phía trước của mình.

Lâm Tĩnh vẫn như thường lệ đang đọc sách, Lương Tiểu Khiết cầm điện thoại chơi trò chơi. Lưu Hi ở ký túc xá là một người rất nghiêm túc chuẩn mực, lúc này cô đang xem phim trên tivi.

Tô Thi Hàm đi vào, ba người các cô đều không ai nói chuyện với ai.

Tô Thi Hàm cũng không chủ động nói điều gì, chỉ bước đến bàn của mình bắt đầu thu dọn những thứ mà mẹ cô mang đến.

Lương Tiểu Khiết xoay người tiếp tục chơi game nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Tô Thi Hàm. Cuối cùng cô vẫn không chịu được, đành mang theo điện thoại đến bên giường của Lâm Tĩnh, tiếp tục quan sát Tô Thi Hàm thu dọn.

“Tô Thi Hàm, vừa rồi người kia là người nhà của cậu sao?”

“Là mẹ mình.” Tô Thi Hàm trả lời ngắn gọn.

“A...à”

Lương Tiểu Khiết gật đầu, cười nói: “Mẹ cậu trông rất khỏe và đẹp quá, hai mẹ con cậu đều thật sự rất đẹp.”

“Tô Thi Hàm, gần đây cậu đang bận rộn chuyện gì vậy? Chúng ta đã lâu lắm không thấy cậu.”

“Có chút chuyện cá nhân.” Tô Thi Hàm không có nhiều lời.

Lương Tiểu Khiết nhìn cô chằm chằm, đột nhiên có chút kinh ngạc hỏi: “Cậu trang điểm sao?”

“Ừ!”

“Đây là lần đầu tiên mình thấy cậu trang điểm, phải xem kỹ mới được. Lúc trước mọi người đều nói cậu là nữ thần không có trang điểm. Nhưng xem ra mình thấy cậu trang điểm lên cũng rất là xinh đẹp đó nha.”

“Đúng rồi! Gần đây cậu có qua học viện Công Thương bên cạnh không? Lâm Tĩnh có người bạn học chung ở bên đó, nói là ở trong trường nhìn thấy cậu. Còn nói là cậu mang bụng bự tìm nam sinh trong trường của bọn họ.”

Lương Tiểu Khiết trò chuyện hưng phấn quá không cẩn thận nói ra chuyện vừa rồi. Nói xong cô cảm thấy đề tài này không tốt lắm, lập tức nói: “Nhưng bọn mình cảm thấy tin tức này đúng là giả rồi, cậu làm sao có thể mang thai. Dáng người cậu tốt như vậy, làm sao giống người mới sinh con, đúng không?”

Tô Thi Hàm thu dọn đồ đạc động tác có chút ngừng lại, cũng không trả lời cái vấn đề này.

Lương Tiểu Khiết nụ cười trên mặt dừng lại.

Tô Thi Hàm lộ ra thái độ này, vừa không thừa nhận cũng không có phủ nhận chuyện này!

Cô len lén cùng Lâm Tĩnh trao đổi ánh mắt.

Lưu Hi vẫn luôn xem tivi không có lên tiếng lúc này đột nhiên nói: “Tô Thi Hàm, chừng nào thì cậu lại chuyển vào?”

Cô đột nhiên dời đi cái chủ đề nhạy cảm này, Tô Thi Hàm nhìn cô một cái rồi trả lời: “Vẫn chưa xác định thời gian.”

“Học kỳ này sắp kết thúc rồi! Mặc dù cậu đã học xong học phần, nhưng mà cuối kỳ vẫn phải tham gia kỳ thi. Thời gian tổ chức là 28-29 tháng 6, đến lúc đó cậu đừng quên đấy.”

“Ừm! Cám ơn.” Tô Thi Hàm nói.

Lưu Hi lãnh đạm quay đầu tiếp tục xem phim.

Tô Thi Hàm dọn dẹp xong đồ vật, sau đó lấy ra điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tần Lãng.

Đêm nay cô phải trở về trung tâm, các con gần đây đều uống sữa mẹ cho nên cô không thể rời đi quá lâu.

“Tần Lãng! Em ở bên này đã xong việc rồi.”

Tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại của Tần Lãng lập tức gọi đến.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, xuất hiện một tấm hình chân dung cả nhà năm người trong điện thoại. Điều này là do Thi Hàm cố ý cài đặt trong danh bạ điện thoại.

Lương Tiểu Khiết đứng bên cạnh Thi Hàm, hiếu kỳ liếc mắt nhìn. Khi thấy tấm hình chụp chung này trong nháy mắt cô liền có chút ngây dại.

“Woa! Mấy đứa nhóc thật đáng yêu.”

“Tô Thi Hàm! Anh chàng đẹp trai này cùng ba đứa nhóc...”

Tô Thi Hàm thật sự không muốn cùng đám bạn cùng phòng biết chuyện cô mang thai rồi sinh con. Trước kia dọn ra bên ngoài cô cũng không có lộ ra điều gì. Cô cảm thấy sinh viên đại học mang thai rồi sinh con, người đồng trang lứa nhất định sẽ không thể nào hiểu được. Chắc chắn ở sau lưng sẽ nói một chút lời khó nghe.

Lúc này cô vẫn lựa chọn không nói gì cả, cầm lên điện thoại cô trả lời: “Mình phải nghe điện thoại.”

Nói xong, cô cầm điện thoại bước ra ngoài hành lang.

“Alo! Thi Hàm, dì đi rồi sao?”

“Ừm! mẹ ra sân bay rồi, đêm nay sẽ quay về nhà.”

“Vậy em hiện tại đang ở đâu, không cho phép đi về một mình ở đó chơ anh tới đón em.” Tần Lãng độc đoán nói.

Tô Thi Hàm mỉm cười nói: “Được! Em đang ở ký túc xá, để em gửi định vị qua Wechat.”

Hai người cúp điện thoại, Tô Thi Hàm gửi định vị xong lại một lần nữa quay lại phòng ký túc xá.

Bầu không khí trong phòng lúc này càng thêm yên tính, cuối cùng vẫn là Lương Tiểu Khiết không nhịn được, cô quay đầu lại nói: “Tô Thi Hàm! Vừa rồi người gọi điện cho cậu là người trong ảnh sao?”

Tô Thi Hàm biết việc này sẽ không lừa gạt được đám bạn cùng phòng. Hơn nữa học kỳ sau cô phải đi học, tóm lại là không thể gạt được.

Cho nên cô khẽ gật đầu một cái xem như đã thừa nhận.

Lương Tiểu Khiết lập tức ngạc nhiên rồi đưa tay che miệng, ánh mắt cô sáng lên nói: “Thật không ngờ! Cậu cũng quá lợi hại đi, thì ra chín tháng này cậu thật sự mang thai sinh con à!”

“Thi Hàm, cậu có thể cho mình xem lại tấm ảnh vừa rồi được không. Mấy đứa nhóc thật là đáng yêu, bạn trai cậu cũng rất là đẹp trai nha. Lúc nãy mình chỉ xem có một chút không có thấy rõ.”

Tô Thi Hàm có chút do dự nắm điện thoại trong tay. Nhưng khi thấy Lương Tiểu Khiết gương mặt tràn đầy dáng vẻ mong chờ, cô không đành lòng từ chối.

Cuối cùng, cô vẫn mở ra album ảnh. Đem tấm ảnh chụp kia mở ra cho cô nhìn.

Ở bên cạnh, Lâm Tĩnh vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe lúc này lập tức chạy tới nói: “Tô Thi Hàm! Có thể hay không cho mình xem nữa?”

“Ừm!”

“Woa! Mấy đứa nhỏ thật quá đáng yêu quá đi, gen nhà các cậu thật sự cũng quá mạnh nha!”

“Lại còn có ba đứa nhóc, Thi Hàm! Cậu sinh ba hay sao?” Lâm Tĩnh ngạc nhiên nói.

“Ừm!”

“Thật không thể tin được!” Hai cô gái đều thốt lên.

“Mấy cậu nhỏ tiếng một chút!” Lưu Hi nghiêm túc nhắc nhở một câu.

Lương Tiểu Khiết cùng Lâm Tĩnh lập tức ngậm miệng. Tô Thi Hàm thầm nghĩ, quả nhiên không phải ai cũng có thể tiếp nhận chuyện này. Cô đang muốn lấy lại điện thoại thì lúc này Lưu Hi đột nhiên đi tới, cô gái này cao hơn 1,7 mét bước đến gần liền cúi đầu xem điện thoại.

“Hai người các cậu nói nhỏ một chút, ký túc xác không có cách âm tốt đâu.”

Lưu Hi nói một câu sau đó lại nhìn điện thoại nói: “Ba tên nhóc này thật biết chọn. Cả ba đều mang những đặc điểm tốt của bố và mẹ, đúng là thật đáng yêu.”

Nói xong cô nhìn về phía Tô Thi Hàm nói: “ Tô Thi Hàm! Chuyện này nếu cậu không muốn nói thì bọn mình cũng sẽ không hỏi. Chuyện này là bí mật trong phòng 333, ngoài trừ chúng mình không có người thứ hai được biết.”

Tô Thi Hàm không nghĩ tới chuyện này, không ngờ một người nghiêm túc và ít nói như Lưu Hi lại có thể nói như vậy.

Nhìn xem ba cô bạn cùng phòng vây xem điện thoại di động của cô. Tô Thi Hàm hơi cúi đầu xuống, khóe miệng cũng giương lên ý cười.

Tần Lãng gửi tin nhắn nói rằng hắn đã đến trường học. Tô Thi Hàm lập tức thu dọn đồ vật mang theo, Phương Nhã Nhàn mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt, một mình cô cũng không ăn hết cho nên cô liền để lại cho đám bạn cùng phòng một chút.

Lâm Tĩnh nói: “Tô Thi Hàm! Cậu để lại nhiều đồ cho bọn mình nhiều đô ăn như vậy, bọn mình không thể ăn không. Để bọn mình giúp cậu mang đồ xuống lầu nha.”

Lương Tiểu Khiết trong miệng đang ngậm đồ ăn, nói cũng không rõ ràng: “Ừm..ừm! Thi Hàm, cậu bây giờ cơ thể còn chưa hồi phục tốt đâu. Không nên xách vật nặng cứ để bọn mình đưa cậu xuống lầu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »