Chương 12

Mười tuổi vào đội tuyển quốc gia, không phải, không vào được đội tuyển quốc gia, mới thi đến vòng loại cấp trường đã bị loại.

Mười ba tuổi trở thành thiên tài kinh doanh, tháng tám đi Hải Nam bán áo khoác lông, tháng mười hai đi Đông Bắc bán bikini.

……

Khương thiếu gia kiến thức uyên bác, chuyện gì cũng từng trải qua.

Nhưng hôm nay thực sự khiến anh phải mở rộng tầm mắt.

Tầm mắt mở to đến mức rách cả mông.

Đã biết, bây giờ là mười tám năm trước.

Được rồi, Omega này không phải ai khác, chính là baba Ngô Đồng đã mất sớm của mình!

“Gâu uuu!”

Cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ phòng khách đầy bụi bẩn, Ngô Đồng thẳng lưng đang đau nhức dữ dội, lại đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa vang phía sau.

Theo phản xạ, Ngô Đồng quay người lại, chỉ thấy một cái bóng vừa đen vừa trắng lướt qua, giây tiếp theo Ngô Đồng đã bị quật ngã xuống.

May mà phía sau lưng là cái ghế sofa đã bị cắn nát, Ngô Đồng cả người lẫn chó ngã lên đó, bị bật lên bật xuống.

Husky không ngừng dụi mũi vào hõm cổ Ngô Đồng, chóp mũi đen không ngừng ngửi ngửi hương vị thoang thoảng, cổ họng còn phát ra tiếng rêи ɾỉ như đang làm nũng.

Đống rác vừa dọn gọn gàng lại bị chú chó không biết nặng nhẹ đυ.ng vào tung tóe lần nữa, nhưng lúc thấy chú chó này thân thiết với mình như vậy, lòng Ngô Đồng tức khác mềm nhũn, bất đắc dĩ mỉm cười.

Ngô Đồng đưa tay xoa đầu chó.

“Trứng vịt Bắc Thảo, suýt nữa thì mày đi chầu ông bà rồi, có phải bị dọa sợ không?”

Khương Thanh Nguyên: “Gâu gâu uuu—”

Baba, con tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại ba nữa, nhìn thấy ba con sắp khóc rồi!

Ngô Đồng nhẹ nhàng vỗ về.

“Nhớ lần sau đừng ăn bậy bạ nữa, lần này là do mày ăn bậy mà ra đấy.”

Khương Thanh Nguyên: “Gâu uuu—” Biết rồi biết rồi, lần sau con nhất định không cãi nhau với lão già Khương Hành trên đường nữa!

“Mày nghĩ xem đây là lần thứ mấy mày phải vào viện vì ăn bậy rồi? Từ lần đầu tao nhặt được mày, mày cũng là vì ăn bậy, chủ cũ không đủ tiền trả tiền chữa bệnh, bỏ mày ở cửa bệnh viện thú y, giờ nhờ tao với mày cúng tiền mà chủ bệnh viện thú y đã mua được xe rồi.”

Khương Thanh Nguyên: “Gâu gâu uuu—” Sau này con sẽ không đánh nhau với ai nữa, trước đây đánh nhau gọi phụ huynh, Khương Hành sẽ đến, nhưng sau này ai biết được lại là baba đến, quá mất mặt.

“Cũng đừng phá nhà nữa, công việc nhân viên văn phòng của tao mới mất, trong ví không còn đồng nào, mày mà phá nhà lần nữa, hai ta phải hít oxi mà sống đấy.”

Khương Thanh Nguyên: “Uuu gâu uuu—” Ba sao ba biết lão già đó toàn trừ tiền tiêu vặt của con? Khương Hành cứ cách vài ngày lại đóng băng tài khoản của con, cuộc sống của một cậu ấm không có baba như con khổ sở thế nào, ba có biết không?