Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ơ, Đỉnh Lưu Trọng Sinh Về Là Alpha Của Tôi

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngô Đồng: “…Mày đừng gào nữa, hàng xóm lại phàn nàn bây giờ.”

Khương Thanh Nguyên: “Gâu gâu uuu—” Ba sao ba biết Khương Hành ngày nào cũng chê con phiền phức, ba không tưởng tượng được những ngày không có ba, Khương Hành đã bắt nạt con như thế nào đâu.

Từ nhỏ ông ta đã không quan tâm gì đến con, chỉ giao con cho bảo mẫu chăm sóc. Mỗi năm vào ngày sinh nhật, ông ta tặng con một căn nhà hoặc một chiếc xe, một chiếc máy bay, hoặc một chiếc du thuyền, mà chẳng hề hiểu con thực sự muốn gì!

Giờ con đã lớn, ông ta mới muốn hàn gắn tình cha con, nhưng những khoảng thời gian cha con chưa từng trải qua cùng nhau chỉ là một đống cát vụn, gió thổi là tan! Thiếu gia tôi đây bây giờ chẳng coi ông ta ra gì!

Một người một chó trò chuyện, cảnh tượng vô cùng buồn cười.

Khương Thanh Nguyên vẫn đang "gâu gâu" phát điên, đến lúc Ngô Đồng không chịu nổi nữa, đưa tay bịt miệng chú chó.

"Im ngay!"

Đôi mắt sáng ngời của Ngô Đồng chứa đầy sự cảnh cáo, tuyệt tình xử phạt, như thể nếu không nghe lời anh, tối nay sẽ có món thịt chó thơm lừng.

Khương Thanh Nguyên ngoan ngoãn im lặng.

Thế giới yên tĩnh trở lại.

Xác nhận Husky chắc chắn không kêu nữa, Ngô Đồng buông tay ra, đẩy chú chó đang đè lên người mình.

"Trứng vịt Bắc Thảo, tránh ra, tao phải dọn nhà tiếp, dọn xong còn phải nấu chút gì ăn, hôm nay tao chưa ăn gì cả."

Khương Thanh Nguyên vừa nghe, liền bật dậy khỏi người Ngô Đồng, chưa đã thèm, còn tham lam hít sâu mùi hương tin tức tố Omega thoang thoảng mùi cam trong không khí.

Bây giờ tôi tên là Trứng vịt Bắc Thảo.

Nghe hay thật, baba con đúng là hiểu con nhất, biết con thích ăn trứng bắc thảo.

Dù là Khương Thanh Nguyên hay Trứng vịt Bắc Thảo, đều là những cái tên tuyệt vời do baba tôi đặt, làm ai nghe xong cũng ấn tượng sâu sắc.

Ngô Đồng cầm chổi, dọn lại đống rác vừa rồi bị đá vương vãi ra, Khương Thanh Nguyên vội vàng muốn giúp đỡ.

Khương thiếu gia chưa từng động tay vào việc nhà, xung phong rồi lại làm đổ bể cá của baba, làm nước văng tung tóe khắp nơi, làm baba không chịu nổi nữa, phải buộc dây chó kéo ra ngoài cửa.

Khương Thanh Nguyên thản nhiên thè lưỡi liếʍ nước bắn lên khóe miệng từ bể cá.

Ba sợ rác làm bẩn người tôi, sợ tôi đạp phải mảnh kính vỡ bị thương, nên thà một mình dọn nhà chứ không muốn tôi chịu khổ chịu cực, nên cho tôi ra ngoài nghỉ ngơi.

Ba tôi yêu tôi lắm.

Tôi cũng yêu ba.

Chỉ có điều, hành lang vào tháng Chạp hơi lạnh.

Hắt xì—
« Chương TrướcChương Tiếp »