Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ơ, Đỉnh Lưu Trọng Sinh Về Là Alpha Của Tôi

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu bé Alpha chỉ vào Khương Thanh Nguyên nói với mẹ mình.

"Mẹ ơi, con chó này hôm nay có vẻ ngốc hơn hôm qua!"

Mẹ cậu bé kéo tay cậu nhanh chóng đi lên lầu, lúc đã đến trên lầu, Khương Thanh Nguyên vẫn nghe thấy bà ta nói với con trai.

"Vì vậy mẹ hy vọng con ít chơi với con chó đó, chơi với đồ ngốc, con cũng sẽ ngốc theo."

Khương Thanh Nguyên: "............"

Cậu bé dường như không hiểu.

"Ồ... nhưng con rất thích anh Ngô Đồng, anh ấy còn cho con kẹo!"

Người phụ nữ nghẹn lời, giọng điệu cười cợt biến mất, nghiêm khắc nói.

"Từ giờ trở đi, con cũng ít chơi với Ngô Đồng, đặc biệt là đừng ăn những thứ anh ta cho."

"Tại sao ạ?"

"Lỡ anh ta đầu độc con chết, mẹ không biết khóc đồi con ở đâu đâu!"

Khương Thanh Nguyên tức giận.

Nói tôi thì được, nhưng nói xấu ba tôi thì tuyệt đối không được! Ba tôi tốt đẹp và lương thiện biết bao, sao có thể để các người khua môi múa mép ở sau lưng?

Khương Thanh Nguyên ngẩng đầu về phía mẹ con trên lầu sủa vài tiếng.

"Gâu gâu gâu gâu gâu!"

Tiếng nói chuyện trên lầu lập tức ngưng bặt, rồi tiếng bước chân rõ ràng trở nên hỗn loạn, vội vàng chạy về cửa nhà, đóng sầm cửa lại.

Khương Thanh Nguyên đuổi được hai mẹ con liền thỏa mãn, chưa kịp nằm xuống thì cửa nhà phía sau mở ra.

Khương Thanh Nguyên lập tức đứng nghiêm, le lưỡi lấy lòng ba.

Ba, con có thể vào nhà rồi sao?

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?"

Nghe thấy Trứng vịt Bắc Thảo sủa bên ngoài, Ngô Đồng thắc mắc thò đầu ra, nhưng không thấy gì lạ, nên tránh ra cho Trứng vịt Bắc Thảo vào.

"Dọn xong rồi, vào nhà đi, nhớ lau chân trước lúc vào nhé."

Mọi thứ bừa bộn trên sàn, trên bàn và kệ tủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, căn phòng nhỏ trở về hiện trạng như ban đầu.

Không lớn, nhưng rất sạch sẽ, bày biện ấm cúng gọn gàng. So với những căn hộ lớn và biệt thự mà cậu từng ở, Khương thiếu gia thực sự yêu thích căn nhà nhỏ của Ngô Đồng.

Nhà cần gì phải to? Chẳng phải chỉ trống trải lạnh lẽo thôi sao. Chỉ cần đủ ở, đủ ấm là đủ rồi.

Đi tuần một vòng quanh nhà, thậm chí đẩy cả cánh cửa tủ quần áo kiểm tra, đảm bảo không có gã đàn ông nào trốn bên trong, Khương thiếu gia càng hài lòng hơn.

Mũi còn ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng, Ngô Đồng đã nấu xong cơm. Bụng Khương Thanh Nguyên réo lên một tiếng, vừa lúc tuần tra xong, Khương Thanh Nguyên ra dẻ bước những bước không ra chó mèo, vừa quý tộc vừa bần hàn, đi đến bàn ăn, rồi nhảy lên ghế.
« Chương TrướcChương Tiếp »