Chương 16

Trước mặt Khương Thanh Nguyên là mộtcais đĩa đựng thứ gì đó nửa rắn nửa lỏng màu nâu đen, có lẽ là thức ăn thừa mà Ngô Đồng quên dọn, Khương Thanh Nguyên hoàn toàn bỏ qua, mắt trông chờ nhìn Ngô Đồng bưng bát mì từ bếp ra, đuôi cậu phấn khởi vẫy vẫy.

Khương Thanh Nguyên chưa bao giờ được ăn món do chính ba mình nấu.

Ngô Đồng ngồi xuống đối diện, bắt đầu ăn mì.

Khương Thanh Nguyên thấy ba không có động tĩnh gì tiếp theo, liền lúng túng.

Thế còn phần của con đâu?

"Gâu gâu!" Ba ơi, đói, muốn ăn!

Ngô Đồng cắn đứt sợi mì, đặt đũa xuống, cúi người lại gần Khương Thanh Nguyên.

Trong nhà bật lò sưởi ấm, Ngô Đồng mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, hai chiếc khuy trên cùng không cài, cổ áo mở hờ, lộ ra xương quai xanh trắng trẻo mảnh khảnh.

Khương Thanh Nguyên nhìn đến ngây người.

Năm đó lúc siêu sao Omega Ngô Đồng đoạt giải Ảnh đế, có báo chí từng phong cho anh là "diễm đế".

Gương mặt tinh tế vô cùng, nhưng khí chất và thần thái còn quyến rũ hơn bất kỳ con hồ ly tu luyện ngàn năm nào.

Lúc trọng sinh, lần đầu tiên thấy Ngô Đồng, Khương Thanh Nguyên nghĩ anh là một mỹ nhân thanh thuần, tự hỏi làm sao cha mình có thể dùng từ "diễm" để miêu tả.

Giờ thì Khương Thanh Nguyên đột nhiên hiểu ra.

Ngô Đồng đẩy đĩa đựng thứ màu nâu đen đến trước mặt Khương Thanh Nguyên.

"Đã cho mày đồ ăn rồi đấy, đây là thức ăn đóng hộp của mày."

Một câu nói kéo Khương Thanh Nguyên trở lại thực tại.

Khương Thanh Nguyên: ?

Khương Thanh Nguyên: …

Khương Thanh Nguyên: !!!

Trời móa, đây không phải là thức ăn thừa sao?

Ngô Đồng nhìn ra sự ngạc nhiên của chú chó husky, thở dài.

"Gần đây không có đoàn phim nào mời tao đóng phim, công việc văn phòng cũng bị sa thải vì chuyện trên mạng, thức ăn khô và xương đông lạnh của mày đã hết từ mấy hôm trước chưa kịp mua... hiện tại tao cũng không có tiền mua, Trứng vịt Bắc Thảo, mày có thể chịu khó ăn tạm không, đợi tao kiếm được tiền rồi, mày muốn ăn gì cũng được."

Ba tôi tốt quá, trong nhà khó khăn đến vậy mà vẫn sẵn lòng cho tôi ăn cơm.

Khương Thanh Nguyên hít hít cái mũi, cam tâm tình nguyện tin tưởng lời hứa hẹn của Ngô Đồng.

Khương Thanh Nguyên nhìn đĩa "thức ăn đóng hộp" mấy giây, rồi dũng cảm quên mình nuốt xuống một miếng.

... Hình như cũng không tệ lắm?

Ăn xong, Ngô Đồng đóng gói rác trong nhà, gọi Trứng vịt Bắc Thảo xuống lầu đổ rác.

Nhìn Trứng vịt Bắc Thảo xuống cầu thang, Ngô Đồng đóng cửa.

Anh đi đến bàn trà, nhấc điện thoại lên, tiếp tục gọi những cuộc điện thoại không kết nối được mấy ngày nay.

Bất chợt chuông cửa vang lên.

Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, giờ này ai lại đến?