Chương 6

Khương Thanh Nguyên, thân là con trai nhà giàu nổi tiếng khắp cả nước, đại thiếu gia công ty Truyền Thông Mục Đồng, ngôi sao nhí từng đóng quảng cáo tã giấy, sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ sống trong nhung lụa vàng son, ăn chơi sa đọa, cảnh đời nào chưa từng thấy qua.

Nhưng cảnh này cậu ta thật sự chưa từng thấy qua.

Moẹ kiếp sao tôi lại biến thành một con chó???

Khương Thanh Nguyên đang ở đối diện một cánh cửa kính, Khương Thanh Nguyên ngẩng đầu lên, càng thêm suy sụp.

Còn moẹ nó lại là một con Husky!

Chắc chắn là tư thế tỉnh dậy của tôi không đúng, Khương Thanh Nguyên mơ hồ nằm xuống lại, chiếc khung sắt bên dưới cộm cộm làm cậu khó chịu, trong lòng không ngừng niệm chú nhanh ngủ đi, nhanh ngủ đi.

Nhưng sau giấc ngủ mười mấy tiếng, nếu mình còn có thể ngủ tiếp thì có lẽ không phải là ngủ nữa, mà là đã qua đời rồi.

Khương Thanh Nguyên mở mắt ra, vẫn là cái chuồng sắt quen thuộc, quay đầu lại, con Husky cái ở chuồng bên cạnh còn vẫy đuôi với cậu.

Mày muốn làm gì, dù tao có đẹp trai đến mấy thì cũng không thể xảy ra chuyện gì với mày được đâu, chúng ta vốn dĩ không cùng một thế giới... Không đúng, không cùng một loài... Hình như cũng không đúng lắm.

Khương Thanh Nguyên, bị cha cậu ta đánh giá là có não không lớn hơn hạt óc chó là bao, có điểm không thể suy nghĩ thông suốt.

Khương Thanh Nguyên vừa mở miệng, liền nghe thấy tiếng "Gâu gâu gâu gâu gâu".

Cả phòng bệnh thú cưng nghe tiếng sủa cũng điên loạn theo, mấy con mèo trong góc bị dọa đến xù lông, cong lưng kêu gừ gừ.

Tiếng động trong phòng bệnh quá lớn, bác sĩ vội vàng chạy đến, quát mắng vài tiếng những con chó đang ồn ào, sau đó đứng trước chuồng của Khương Thanh Nguyên.

Khương Thanh Nguyên trừng mắt nhìn anh ta.

Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa là tính phí đấy.

"Gâu gâu gâu gâu gâu."

Bác sĩ đứng trước chuồng quan sát vài giây, sau đó cúi xuống, nhặt lên một tấm thẻ thú cưng từ dưới đất.

Bừng tỉnh.

"Hóa ra là chó của Ngô tiên sinh."

Không ở lại lâu, vội vàng rời đi.

Khương Thanh Nguyên cảm thấy mình cần suy nghĩ lại về kiếp chó, không đúng, kiếp người, hình như cũng không đúng... Thôi bỏ đi, ý chính là như vậy.

Nhưng Khương Thanh Nguyên còn chưa kịp bắt đầu suy nghĩ thì bác sĩ đã quay trở lại, phía sau còn có một thanh niên thon thả mảnh khảnh.

Tầm nhìn bị chuồng sắt che khuất, Khương Thanh Nguyên không thể nhìn thấy mặt thanh niên, nhưng dù trong mùa đông lạnh giá, trên người mặc bao nhiêu lớp áo bông, vẫn không khó để nhận ra dáng người xinh đẹp của thanh niên.