Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ơ, Đỉnh Lưu Trọng Sinh Về Là Alpha Của Tôi

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ là trong ký ức của Khương Thanh Nguyên, khuôn mặt đó sáng lạn mạnh mẽ hơn, mang theo sự lạnh lùng sau nhiều năm phong ba bão táp, còn khuôn mặt trước mắt này, còn ngây thơ chưa trải sự đời.

Cơm mẹ nấu?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ba mình không phải đã chết 16 năm rồi sao?

Khương Thanh Nguyên kinh ngạc.

Một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu, Khương Thanh Nguyên nhận ra điều gì đó, nháy mắt bùng nổ.

Khương Thanh Nguyên: “Gâu gâu!”

Chẳng trách ông đây lại đột nhiên biến thành một con chó, hóa ra là trời phái ông đây xuống để thay trời hành đạo.

Khương Thanh Nguyên: “Gâu gâu gâu!”

Khương Hành, lão già đó đâu rồi! Nhân cách chó tha của ông hôm nay cuối cùng cũng bị tôi lật tẩy rồi!

Khương Thanh Nguyên: “Gâu gâu gâu gâu gâu!”

Cái gì mà thủ thân như ngọc, cái gì mà yêu vợ đến chết cũng không quên, tất cả đều là lừa đảo, chóa móa, nhân cách yêu vợ trung thành quả nhiên dễ sụp đổ nhất!

Khương Thanh Nguyên: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”

Truyền thông đâu, nhà báo đâu! Tôi muốn tiết lộ! Cuối cùng tôi đã nắm được bằng chứng hai mặt của lão cẩu nam nhân này rồi! Thành tích cuối năm của các người do bổn thiếu gia lo hết!

Khương Thanh Nguyên: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”

Khương Hành, đồ đàn ông cặn bã, ông treo ảnh của ba tôi trên tường, ở bên ngoài lại tìm một người phẫu thuật thẩm mỹ giống hệt ba tôi, ông không sợ ba tôi nửa đêm bò ra từ trên tường sao!

Khương Thanh Nguyên giận không kiềm chế được, nhưng lại sợ hai người trước mặt ghét tiếng ồn mà cho cậu một cú vào mũi cực kỳ nhục nhã, co rúc vào góc l*иg mà giận dữ trong vô vọng.

Ngô Đồng nhìn vào ánh mắt thông minh sáng ngời quen thuộc và tiếng la hét ầm ĩ của chú chó Husky, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Ngô Đồng thò tay vào l*иg, muốn an ủi chú chó Husky, nhưng Husky lùi lại trốn vào góc, thật sự không thể chạm tới, đành từ bỏ ý định.

Ngô Đồng nhỏ giọng nói.

“Trứng vịt Bắc Thảo, bệnh của mày không sao rồi, ngoan nào, tao sẽ đưa mày về nhà ngay.”

Khương Thanh Nguyên:...

Con chó này tên là Trứng vịt Bắc Thảo?

Cái tên quái quỷ gì vậy.

Thế thân quả nhiên là thế thân, tên gọi cũng chẳng có tí văn hóa nào giống với người ba quá cố của tôi.

Bác sĩ và Omega có vẻ là tình nhân của Khương Hành đã rời đi.

Khương Thanh Nguyên nằm trong l*иg, thâm trầm suy nghĩ về con đường tiếp theo của mình.

Phong cảnh nhìn qua cửa sổ kính có chút quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ, Khương Thanh Nguyên tạm thời không biết mình đang ở đâu, tình trạng cơ thể ban đầu của mình thế nào, và Khương Hành, người cùng gặp tai nạn với cậu, còn sống hay không.
« Chương TrướcChương Tiếp »