Chương 4-2. Mặt Khác Của Anh Trai Ôn Nhu (2)

Tưởng Nhung ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: “Anh xem, mẹ em cướp mất ba của anh, anh còn đưa em đến ở trong khách sạn sang trọng, đưa em đi ăn đồ ngon, đưa em đi mua sắm… Người ta làm cái gì cũng có mục đích, vậy mục đích của anh là gì? Em thật sự không nghĩ ra được lý do hợp lý hơn ngoài sự thương hại. "

Nghiêm Sâm Uất: "..."

Tất nhiên hắn cũng có mục đích riêng, chỉ là tạm thời không thể nói ra.

Tưởng Nhung tiếp tục hỏi: "Nếu không phải thì mục đích của anh là gì?"

Nghiêm Sâm Uất cố hết sức kiềm chế giọng điệu, nhẹ giọng nói: "Không phải thương hại, cũng không phải do đồng tình, chỉ là muốn làm thôi, không cần lý do. Anh cũng không đối tốt với tất cả mọi người, em là ngoại lệ."

Hắn rất tự nhiên nắm lấy tay Tưởng Nhung, đưa đến trước ngực, vuốt ve trái tim qua lớp áo mỏng: “Em có tin anh không?”

Tưởng Nhung rụt lại vì lòng bàn tay như chạm vào thứ gì đó rất nóng, thật ra cũng không nóng đến mức đó, mà dưới tác dụng của tâm lý, anh đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, giống như một đứa trẻ vô cớ gây rối, âm thầm hưởng thụ sự chăm sóc của Nghiêm Sâm Uất là được rồi, sao còn phải cố gắng truy hỏi đến cùng?

Rốt cuộc mình đang tìm câu trả lời như thế nào?

Tưởng Nhung không hiểu nổi chính mình.

“Em không tin cũng không sao.” Như nhìn thấu tâm can anh, Nghiêm Sâm Uất lần lượt mở các ngón tay ra đan vào tay Tưởng Nhung một cách thân mật: “Về sau vẫn còn rất nhiều thời gian để chứng minh điều đó với em. "

Tưởng Nhung yên lặng nhìn hai bàn tay của bọn họ đan vào nhau, cuối cùng cũng không nói gì.

Sau đó bọn họ đi lang thang không mục đích, suốt đường cứ đi đi dừng dừng, còn đi đến một quán cà phê Internet, nơi Nghiêm Sâm Uất dạy anh đăng ký một tài khoản game,

lòng bàn tay hắn dán trên mu bàn tay đang cầm con chuột của anh, di chuyển xem qua phần hướng dẫn dành cho tân thủ.

Hầu hết các nam sinh trung học vào cuối tuần đều sẽ trải qua một ngày như thế này, nhưng đối với Tưởng Nhung lại là lần đầu tiên.

Được đưa đi dạo phố, ăn chơi thỏa thích mà không lo lắng là điều hạnh phúc nhất đối với anh.

Vốn dĩ đây là một cuộc sống bình thường nhất mà một đứa trẻ có thể nhận được từ ba mẹ của mình, nhưng cho đến ngày hôm nay anh chưa từng được trải qua, mà người cho anh cuộc sống này lại là một người xa lạ mới quen nhau được một ngày.

Tưởng Nhung biết rõ tất cả những thứ này chỉ là tạm thời, không bao lâu nữa anh sẽ trở lại cuộc sống ban đầu, sống trong một căn nhà lụp xụp, nhặt những chai rượu đầy đất, đun nước nấu mì, đó mới là cuộc sống của anh.

Nhưng Tưởng Nhung vẫn rất cảm kích Nghiêm Sâm Uất, trong lòng thầm hạ quyết tâm sau này khi kiếm được tiền sẽ báo đáp hắn.

Sau khi ra khỏi quán cà phê Internet, Nghiêm Sâm Uất đưa Tưởng Nhung đến một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng của Pháp, vẫn ngồi bên cửa sổ.

Tưởng Nhung dùng thìa lấy một miếng tiramisu, có vị đắng, hơi ngọt, thanh.

Khi ăn, anh giống như một con vật nhỏ, Nghiêm Sâm Uất càng nhìn càng thấy thú vị, hắn không nhịn được đẩy món tráng miệng trước mặt mình về phía Tưởng Nhung: " Em ăn cả cái này đi."

Tưởng Nhung lại lắc đầu: "Em không ăn nổi nữa."

Anh liếc nhìn đồng hồ của Nghiêm Sâm Uất, đột nhiên thì thầm: "Anh, em muốn về nhà ..."

Nghiêm Sâm Uất nghĩ mình nghe lầm, nghi ngờ hỏi: "Em muốn về nhà nào, không phải em đã đồng ý sẽ ở với anh trong kỳ nghỉ tháng năm sao?"

“Em đồng ý với anh khi nào?” Tưởng Nhung siết chặt thìa trong tay, “Anh, em không giống anh, em phải về làm bài tập.”

“Vậy thì đem bài tập qua đây, ban ngày chơi, ban đêm làm bài.”

Nghiêm Sâm Uất gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Hay là, em không muốn ở cùng anh? "

“Không, em rất muốn.” Tưởng Nhung rũ mắt xuống: “Nhưng em muốn về nhà.”

Đối với anh, Nghiêm Sâm Uất là người sống trong một thế giới khác, hai người ở hai tầng lớp khác nhau thì không cần cưỡng cầu, anh sợ mình sẽ không thể buông bỏ tình thương bố thí của Nghiêm Sâm Uất, vẫn nên cắt đứt, quay về góc tối của mình càng sớm càng tốt.

Tâm tình tốt đẹp của Nghiêm Sâm Uất biến mất trong tích tắc. Hắn nghĩ chỉ cần hắn dành nhiều thời gian một chút, giống như nuôi một con chim hoàng yến, thì sau này anh sẽ thật sự ỷ lại vào hắn.

Nhưng Tưởng Nhung không như vậy, thiếu niên xinh đẹp như hoa hồng này không dễ khống chế tốt như hắn nghĩ, đồ ăn còn chưa vào miệng đã chuẩn bị vỗ cánh bay đi.

Điều này khiến Nghiêm Sâm Uất rất bực bội.