Chương 19

[Chịu thua, mới vừa tìm được phòng phát sóng trực tiếp, không phải là chương trình yêu đương sao, sao Lâm Tịch lại lên quảng trường vũ nhảy múa vậy.]

[Người anh em lầu trên, cho phép tôi phổ cập cho anh những nội dung cốt lõi trước đây…]

Cậu bé vì muốn chứng minh với Lâm Tịch cho nên yêu cầu cô mở nhạc một lần nữa, muốn nhảy trước mặt cô một lần để chứng minh lời mình nói không sai.

Âm nhạc vừa vang lên, Lâm Tịch nhìn đến ngây người, đứa nhỏ này nhảy cũng quá tốt rồi.

Không chỉ nhớ kỹ toàn bộ động tác mà còn có thể điên cuồng giẫm lên các điểm khó, cũng rất lợi hại..

Người cảm thấy khϊếp sợ cũng không phải chỉ có Lâm Tịch, người trong phòng truyền hình trực tiếp cũng đều sợ ngây người.

[Sốc thật, mẹ ơi. Hiện tại những đứa trẻ đều lợi hại như vậy sao, công lực này sợ là lúc ngậm bình sữa đã bắt đầu luyện tập rồi.]

[A a a, đứa nhỏ này nhảy thật đáng yêu, để chị gái ôm một cái, ánh mắt và động tác đều rất chính xác.]

[Tuyệt vời! Vua khiêu vũ Châu Á ẩn mình ở trường mẫu giáo!]

[Ha ha ha, bạn nhỏ này, đây chính là phát sóng trực tiếp toàn mạng nha, hi vọng về sau sẽ không trở thành lịch sử đen của bạn nhỏ nha.]

Nhảy xong một đoạn, Lâm Tịch hoàn toàn tâm phục khẩu phục, cũng thản nhiên tiếp nhận sự ghét bỏ của đứa nhỏ, dù sao người ta tuy nhỏ tuổi nhưng thật sự có tài năng, không phục không được.

Mặc dù nói như vậy nhưng vẫn không được, trên nhiệm vụ nói rằng ngoại trừ Lâm Tịch, phải tìm tìm mười người từ bên ngoài cùng nhau khiêu chiến, hiện tại đang thiếu một người.

Nếu như hiện tại phải từ bỏ, Lâm Tịch lại cảm thấy rất đáng tiếc, dù sao đã tìm được chín người rồi.

Nhưng nên tìm ai đây, người không biết nhảy, bây giờ học thì chắc chắn không được.

Ánh mắt của Lâm Tịch đột nhiên sáng lên, đúng rồi, Chử Vưu!

Tên kia vừa vặn ngày hôm qua đã học được một ngày, cũng là lúc anh ta toả sáng rồi.

Vì thế cô lấy điện thoại di động ra, rất nhanh bấm một dãy số điện thoại.

Chử Vưu vừa nghe là việc này, đồng ý tương đối sảng khoái, nói là lập tức chạy tới.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tịch vốn định thừa dịp chờ Chử Vưu để làm quen động tác.

Ai ngờ bác gái vung tay lên, tự tin nói: "Không cần, điệu nhảy ở quảng trường này chúng ta mỗi ngày đều nhảy, nhắm mắt lại cũng không sai được.”

Được rồi, Lâm Tịch cảm thấy người duy nhất trong này cảm thấy lo lắng chính là cô.

Một bác trai nhìn xem anh quay phim bên cạnh, tò mò hỏi: "Cô gái nhỏ à, mấy cháu đang quay tiết mục gì vậy, là loại tiết mục cổ vũ toàn dân vận động khỏe mạnh sao?"

Lâm Tịch nghẹn lời, ngượng ngùng nói: "Không phải, mọi người à, chúng cháu đang quay chương trình yêu đương.”

Mọi người sửng sốt, vô cùng khó hiểu hỏi: "Là loại tiết mục quay quá trình người ta yêu đương sao?"

Lâm Tịch gật đầu.

Mọi người kinh ngạc nói: "Vậy mấy người các cháu nhảy ở quảng trường làm gì, đây không phải là thứ mà những ông cụ, bà cụ như chúng ta thích thôi sao?"

Lâm Tịch cười gượng một tiếng: "Mọi người à, thật ra cũng có rất nhiều người trẻ tuổi thích đấy ạ.”

Ví dụ như cô và Chử Vưu, chính là loại người càng nhảy càng hứng.

Mọi người lại hỏi: "Vậy sao chỉ có một mình cháu, yêu đương kiểu gì vậy chứ.”

Lâm Tịch cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể trả lời: "Mọi người ơi, các nhóm khác đều không phải một người, chỗ cháu xuất hiện một số tình huống đặc biệt.”

Mọi người "a" một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa nhưng vẫn mang vẻ mặt khó hiểu,dường như cảm thấy vẫn không thể hiểu rõ người trẻ tuổi đang nghĩ gì.

Chử Vưu rất nhanh đã tới, Lâm Tịch nhìn thấy một mình anh ta thì không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Diêu Bối Bối vậy mà lại không tới.

Vòng phản xạ của Chử Vưu hơi lớn một chút, nhưng sau đó anh ta cũng kịp phản ứng, Diêu Bối Bối lúc trước cố ý làm cho Lâm Tịch khó xử hơn phân nửa là bởi vì anh ta.