Chương 39

Nói tóm lại, hai ngày nay cô ta và Chử Vưu cơ bản không hề có tiến triển, điều này vốn đã đủ làm cho cô ta chán nản, lúc này lại thấy Lâm Tịch và Chử Vưu ở chung tốt như vậy, trong lòng lại càng không thuận.

Nghĩ đến Lâm Tịch, ánh mắt Mạnh Vân Nhân không khỏi thâm trầm.

Không thể phủ nhận, mấy ngày nay Lâm Tịch cho cô ta cảm giác nguy cơ rất mạnh, nếu không phải do cô không có ý định muốn ở lại trong chương trình, Mạnh Vân Nhân đã sớm có hành động.

Trước khi tới tham gia chương trình giải trí này, cô ta xây dựng hình tượng "Bình đạm như cúc, không tranh không đoạt", xuất phát từ nguyên tắc cẩn thận, tại phát sóng trực tiếp qua màn ảnh nhỏ, Mạnh Vân Nhân chỉ có thể cật lực để cho mình duy trì hình tượng hoàn hảo này.

Nghĩ tới đây, Mạnh Vân Nhân cũng cảm thấy buồn cười, các fan thích dáng vẻ cô ta không tranh không đoạt, nhưng ở trong giới giải trí này nào có ai thật sự không tranh không đoạt.

Miếng bánh ngọt này lớn như vậy, tài nguyên tốt cũng chỉ có chút như vậy, nhưng từng đám từng đám người mới xông vào, kết cục của không tranh không đoạt chính là chậm rãi rơi vào hố đen, bị người khác nhấn chìm.

Muốn leo lên, lập tức phải tranh đến đầu rơi máu chảy, đoạt đến khi anh chết tôi sống, thậm chí là không từ thủ đoạn.

Mạnh Vân Nhân đời trước đã tin tưởng vững chắc quan điểm này, chẳng qua vận may không tốt, nhưng hiện tại không giống với lúc trước, cô ta nhìn Tống Phóng bên cạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, đời này cô ta nhất định sẽ đứng ở chỗ cao nhất trong giới giải trí.

Lâm Tịch tính là cái gì, chẳng qua là đoá phù dung sớm nở tối tàn mà thôi, còn không có tư cách trở thành đối thủ của Mạnh Vân Nhân đây.

Về phần Chử Vưu, cũng không có gì ghê gớm, chỉ là một cậu ấm có chút gia thế, hiện tại đối với cô ta mà nói, quan trọng nhất là bắt được Tống Phóng.

...

Bởi vì ngày hôm sau phải rời đi, sau khi trở lại biệt thự, tất cả khách mời đều ở phòng mình thu dọn hành lý.

Đồ đạc của Lâm Tịch không nhiều lắm, sau khi thu dọn xong lập tức lắc lư trong biệt thự, thật sự không có ý nghĩa gì, cô lập tức nói với tổ đạo diễn một tiếng, tự mình ra cửa, chuẩn bị đi dạo trên đảo.

Bên người không có anh quay phim nhắm mắt bám đuôi đi theo, Lâm Tịch cảm thấy cả người đều thoải mái hơn không ít, duỗi dài cái thắt lưng lười biếng, đi dạo không có mục đích ở trên đảo.

Khó được thả lỏng như vậy, tâm trạng Lâm Tịch rất tốt, còn kìm lòng không được mà ngâm nga một bài hát nhỏ.

Sau khi đi bộ một vòng thật lớn, cô đi tới bãi biển bên này.

Nơi này không ít người, rất nhiều người sẽ chọn ngắm mặt trời lặn ở chỗ này, Lâm Tịch cũng không đi tới nơi có nhiều người, mà là chọn một khu vực không quá dễ thấy, chuẩn bị cũng tham gia náo nhiệt, ngắm hoàng hôn ở bờ biển.

Chỉ là, khi cô đang chuẩn bị tìm một tảng đá trơn nhẵn nằm xuống, đột nhiên cách đó không xa lại truyền ra tiếng cãi vã, lời nói vẫn là tiếng Trung.

Có câu nói quả nhiên không sai, hóng chuyện là thứ khắc sâu ở trong DNA của người Trung Quốc, Lâm Tịch tự nhiên cũng không thể ngoại lệ.

Lúc này cô cũng không để ý tới mặt trời lặn, vui vẻ đi tới.

Sau khi Lâm Tịch đi vào mới phát hiện, thì ra là một đôi vợ chồng trung niên cãi nhau vì chuyện chụp ảnh, nói chính xác, hẳn là người phụ nữ ghét bỏ người đàn ông chụp ảnh không được, người đàn ông đơn phương bị mắng.

"Anh cố ý có phải hay không, anh chụp cái gì vậy, chân tôi ngắn như vậy sao, còn có biểu cảm này của tôi, thật sự là xấu đến nỗi anh chụp như thế này hả." Người phụ nữ vừa nói vừa giậm chân, dáng vẻ tức đến mức thở hổn hển.

Người đàn ông luống cuống gãi gãi cổ: "Nhưng rõ ràng đều làm theo lời em, anh cũng không biết là chỗ nào xảy ra vấn đề."