Chương 9

Edit : Krucki

Beta : Mandy

Phó Như Thanh bỗng hiểu ra, ngoại trừ khả năng Lục Phi Bạch bị bất lực, thì vẫn còn một khả năng khác chính là --- Lục Phi Bạch chưa chắc đã thật sự thích cậu.

Cậu càng nghĩ thì càng lún sâu vào đống suy nghĩ của mình, cũng càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

Cẩn thận ngẫm lại, gần đây số lần trò chuyện với Lục Phi Bạch cũng giảm xuống, rõ ràng lúc mới ở bên nhau thì hai người chính là hận không thể mỗi phút mỗi giây để phải nói chuyện với nhau cơ mà!

Hôm nay hai người đã hẹn sẽ ở nhà Phó Như Thanh ăn cơm, Phó Như Thanh vừa làm cơm chiều vừa tự hỏi nên thăm dò hắn như thế nào, Lục Phi Bạch đã gọi điện đến.

“Alo, Như Thanh.”

Lục Phi Bạch đang ở một nơi ồn ào,

“Thật xin lỗi, tối nay có một buổi xã giao, có thể anh không về ăn cơm được.”

Phó Như Thanh nhìn một đống nguyên liệu nấu ăn đã cắt xong, không chút do dự nói:

“Không sao, em vẫn chưa bắt đầu nấu.”

Lục Phi Bạch nhẹ nhõm thở dài một hơi:

“Vậy thì tốt rồi, anh sẽ cố về sớm.”

“Đã không ăn cơm thì về đây làm gì.”

Lại không muốn làm (tình), Phó Như Thanh nghĩ.

“Anh nhớ em mà.”

Bên kia hình như có người gọi Lục Phi Bạch, hắn liền nói chuyện nhanh hơn chút,

“Bảo bối đừng tức giận, anh không uống rượu, lát nữa sẽ tới.”

Nói là lát sẽ tới, vậy mà Phó Như Thanh ngồi trên sô pha nhìn TV ngủ không biết đã qua bao lâu, mới nghe thấy âm thanh gõ cửa.

Nói không uống rượu, trên người Lục Phi Bạch vẫn mang theo mùi rượu nhàn nhạt.

Phó Như Thanh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rồi, cậu nhíu mày nói:

“Muộn vậy rồi anh còn tới làm gì, còn uống rượu nữa.”

“Đừng giận mà.”

Lục Phi Bạch biết mình làm Phó Như Thanh không vui rồi, phủng trụ hắn mỹ nhân nhi chính là một đốn thân

“HIếm lắm mới có một lần mà, tha thứ cho anh đi.”

Phó Như Thanh bị thân đến không biết giận, nghĩ nghĩ rồi lại nói:

“Vậy anh hôm nay… muốn ngủ ở đây sao?”

Lục Phi Bạch sửng sốt một chút: “Ừm, anh ngủ phòng cho khách?”

“Trong nhà không có phòng cho khách.”

Phó Như Thanh khoanh tay nhìn Lục Phi Bạch, hắn đảo muốn nhìn lần này Lục Phi Bạch có thể chơi ra cái gì hoa nhi tới.

“Anh…… ngủ sô pha?”

“Tùy anh.”

Phó Như Thanh một giây đều không muốn cùng hắn nói chuyên nữa, tránh cho mình tức đến muốn đánh người.

“Ấy!” Lục Phi Bạch ôm chặt lấy Phó Như Thanh đang muốn xoay người rời đi

“Sao thế? Em muốn ngủ cùng anh?”

“Lục Phi Bạch.” Phó Như Thanh lâu rồi chưa gọi tên đầy đủ của Lục Phi Bạch

“Anh không muốn cùng em ở bên nhau nữa đúng không?”

“Em nói gì vậy, sao lại suy nghĩ vớ vần thế?”

Lục Phi Bạch nhẹ vuốt ve vành tai của Phó Như Thanh, “Nêu không muốn cùng em ở bên nhau thì sao anh lại ở đây chứ?”

Phó Như Thanh ôm lấy người Lục Phi Bạch, không cho hắn nhìn mặt mình:

“Vậy sao anh… lại muốn ngủ phòng cho khách với ngủ sô pha?...”

Lục Phi Bạch chớp chớp đôi mắt thánh thiện, nội tâm thiên sứ của hắn sắp không khống chế được thân thể ác ma (ắc wỷ) của mình rồi!

“Nhưng mà em không phải là kiểu chậm nhiệt sao…… Anh sợ tiến triển quá nhanh khiến em khó chịu.”

Lục Phi Bạch nói xong mới thấy, suy nghĩ của mình hình như có vấn đề.

Phó Như Thanh tức giận ngẩng cái mặt đang đỏ đến bùng lửa, trừng Lục Phi Bạch :

“Em là tính cách chậm nhiệt, cũng không phải tính chậm nhiệt.”

“Đều tại anh không hỏi ý em.”

Lục Phi Bạch ác ma xuất chiến rồi đây!

Hắn đem Phó Như Thanh bế lên rồi để người xuống giường, cởi cà vạt, lộ ra chiếc cằm tinh xảo cùng hầu kết đang lăn lộn.

Phó Như Thanh vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hầu kết của Lục Phi Bạch, nhỏ giọng nói:

“Nhưng mà em vẫn muốn nhẹ nhàng một chút.”

Lục Phi Bạch nắm lấy ngón tay cậu, hôn một cái: “Sờ nữa anh không bảo đảm sẽ nhẹ đâu đấy.”

“…… Hơi thô bạo một chút cũng không sao.” Phó Như Thanh ngược lại ôm lấy cổ Lục Phi Bạch, ngồi dậy chút rồi nói bên tai Lục Phi Bạch.

-

Phó Như Thanh ngày thường nói không nhiều lắm, nhưng tới lúc này lại gọi tên Lục Phi Bạch rất chăm chú. Lục Phi Bạch bị từng tiếng “Phi Bạch” cậu gọi ngọt ngào đến đỏ hết cả mắt, lưu lại một dấu hôn trên thân thể sạch sẽ trắng nõn của Phó Như Thanh, động tác cũng mạnh thêm.

-

Sau khi xong trận, Phó Như Thanh ghé vào ngực Lục Phi Bạch, nói:

“Anh không nhẹ chút nào.”

Lục Phi Bạch suy nghĩ một chút để tìm từ, trả lời: “Cái này gọi là yêu đến nồng cháy, yêu đến ôn nhu.” (chém bừa, bản gốc: “Cái này kêu làm được thô bạo, ái đến ôn nhu.”)