Chương 10: (H+)

Quý An Ức ngây ra, hiển nhiên hiểu được ẩn ý của cô, rất ngạc nhiên. Hoá ra bình thường trông cô nàng này rụt rụt rè rè, ai ngờ cũng biết nói bậy…

Nhưng cô càng như thế thì anh càng thấy hứng thú, tĩnh thì như gốc sen đoá sen, động thì như cành hồng ngát hương. Trương Cảnh đúng là phí của giời, có một báu vật thế này mà còn nỡ để cô ủ rũ không cười?!

Quý An Ức đưa tay bóp mũi cô, đầu gối chen giữa hai chân cô cử động, khẽ đưa lên đè vào nơi riêng tư của cô.

Cảm giác tê dại khó tả lan ra từ vùиɠ ҡíи đến tay chân. Sau đêm qua, cơ thể Vương Giai Giai đã nhạy cảm hơn nhiều, bây giờ mới hơi động chạm mà toàn thân cô đã run rẩy, thở hổn hển không thôi, bên tai còn vang lên tiếng nói khàn khàn của anh:

“Thế thì anh trả lại hoa hồng cho cụ Tạ, vậy có phải là chỉ còn em nợ anh thôi đúng không!”

Hả?

Vương Giai Giai bị sóng nhiệt kí©h thí©ɧ đến choáng váng, suýt nữa bị cái logic lỗi này lừa, nghĩ kĩ lại mới giương nanh múa vuốt vạch trần anh:

“Hoa của anh đã tặng cho em rồi, là của em!”

Cô vênh mặt, trong mắt đầy vẻ đắc ý khi vạch trần anh, không còn chút ủ rũ buồn bã nào. Mắt Quý An Ức đong đầy vẻ cưng chiều, tay bóp mạnh mông cô, hùng hồn cãi lại:

“Thế thì ‘hoa’ hôm qua em đã tặng anh rồi, nó cũng là của anh!”

Vương Giai Giai yên lặng.

Trúng bẫy rồi! Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ cách phản bác, Quý An Ức càng thêm quá đà:

“Lúc ‘hoa’ của em bị gậy của anh chọc vào còn rất nghe lời, liên tục chảy mật hoa. Đến cuối cùng lau rửa cho em, nó còn mυ"ŧ chặt ngón tay anh không nhả, chậc, tham ăn chết đi được!”

Mặt Vương Giai Giai đỏ bừng, nếu hôm qua anh đưa cô về phòng, thế thì người chìm trong sự dịu dàng triền miên vô tận đó đúng thật là cô.

Nhưng lúc này, cô không thể thuyết phục bản thân tiếp tục làm vậy, đây là hành vi vô đạo đức, có lỗi với… anh ấy!

Nghĩ đến đây, tim Vương Giai Giai nhói lên, cơ thể cũng cứng đờ ra.

Người như cô nên rời khỏi đây, nhưng bệnh dịch đang hoành hành trong thành phố, trừ căn phòng tân hôn đáng chê cười này thì cô còn biết đi đâu?

Quý An Ức nheo nheo mắt, trong lòng thoáng qua cảm giác chua chát chưa từng có, hơi suy nghĩ một lát, quyết định lùi một bước để tiến hai bước, nước ấm nấu ếch.

Anh xoay người cô lại, hai người đứng đối diện nhau. Trước hết anh nhẹ nhàng áp trán lên trán cô, sau đó từ từ ngậm lấy bờ môi cô, đầu lưỡi quấn quýt hút lấy nước bọt ngọt ngào, sau khi chấm mυ"ŧ đủ rồi mới vội vã hứa hẹn trước khi bị từ chối:

“Hôm nay không làm em.”

Mấy câu Vương Giai Giai chuẩn bị sẵn bị chặn cứng, để yên cho anh trừng phạt cắn lưỡi cô, như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt. Cô biết Quý An Ức không vui, cũng không hiểu sao lại tự thấy mình mắc nợ anh, không dám phản kháng, bị anh hôn đến mức thở hồng hộc, hoa mắt chóng mặt.

Ai ngờ khi cô bị hôn đến mức nhũn ra, đột nhiên anh ngồi xổm xuống đưa tay cởϊ qυầи cô.

Vương Giai Giai sợ hết hồn, hai chân mềm oặt run run:

“Không… Không phải… Không làm à?”

Quý An Ức cố ý gắt lên, nói liến thoắng, vừa nói tay vừa tiếp tục làm việc:

“Em nghĩ anh là người thế nào hả, bảo không làm là không làm. Anh kiểm tra thử xem còn sưng không… Sợ hôm qua em bị thương!”

Sự cảnh giác của thỏ trắng nhỏ trong mắt sói xám chỉ như một lớp giấy mỏng manh, từng bước một làm cô quên giãy dụa dưới sự tấn công mạnh mẽ.

Đến khi Vương Giai Giai hoàn hồn, toàn thân cô mềm oặt, thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hoa huyệt mở rộng ra bị anh nhìn chằm chằm.

Anh nhìn chằm chằm như đang nghiên cứu vấn đề gì đó rất quan trọng, trong cặp mắt hoa đào nóng bỏng đầy vẻ yêu thích, trong lúc thở dốc còn có hơi thở phả vào đó.

Vương Giai Giai cảm thấy toàn thân căng cứng, da gà nổi hết lên dưới ánh mắt của anh, như có một cơn nóng tràn ra từ trong cơ thể, cô run giọng giục giã:

“Xem… Xem xong chưa?”

Lúc này có ngu mới nói xem xong rồi, sao mà xem xong được, sợ là xem mãi cũng không đủ.

Quý An Ức thấy bản thân cũng hơi bất thường, tiểu huyệt này thật là đẹp, trong hồng có đỏ, dưới ánh mắt của anh, cái miệng nhỏ hơi run run, càng lúc càng run nhiều, cuối cùng không chịu được bắt đầu khép mở như sắp bung nở nhuỵ hoa.

Thật đẹp, Quý An Ức còn biết, chỗ này không chỉ đẹp, chỉ cần có thứ gì đó chen vào, nó sẽ chủ động, ấm áp mυ"ŧ lấy như ngàn vạn cái miệng nhỏ khép mở, đến thần tiên cũng phải say lòng.

Bây giờ dù có không làm, chỉ nhìn thế này thôi, Quý An Ức cũng thấy mình có thể tự tuốt kiếm bắn được, giọng anh khàn khàn:

“Còn chưa kiểm tra đâu, vội gì!”

Lúc nói chuyện còn cực kì xấu xa, anh cố ý hà hơi vào hoa môi.

“A~”

Vương Giai Giai sắp điên rồi. Mới nhìn thôi, thậm chí Quý An Ức còn không dùng tay, nhưng khi hơi nóng hà vào, từng cơn run rẩy lan ra từ cái miệng nhỏ phía dưới, cánh hoa run run, có thứ gì đó lũ lượt ùa ra từ sâu trong âʍ đa͙σ. Cô lắc lư mông định tránh thì bị anh giữ chặt, không trốn được.

“Xì” một cái, một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ bắn ra khỏi ‘cửa’, phun thẳng lên khuôn mặt điển trai của anh.