Chương 12: Nơi riêng tư hồng đến mức không thể tưởng tượng

Đôi mắt lạnh lùng của Chu Đại nháy mắt được thay thế bằng một ngọn lửa.

“Có thật không?”

Hứa Khả gật đầu.

Trước khi gặp Chu Đại, trước nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện làʍ t̠ìиɦ, cũng không nghĩ tới bạn trai tương lai là ai, lần đầu tiên sẽ trao cho người như thế nào.

Bởi vì cô không có cảm giác với tìиɧ ɖu͙©.

Lúc cô cùng Hạ Sâm yêu nhau, vì để Hạ Sâm một lòng với cô, cô từng muốn đem mình trao cho hắn, nhưng cô không phải mẫu người Hạ Sâm thích, nên bị từ chối.

Đối với Hứa Khả, tìиɧ ɖu͙© không tồn tại trong 19 năm của cuộc đời cô, cho nên cô không có chờ mong, cũng không cảm thấy quan trọng.

Nhưng cô vừa mới cảm nhận được, nó thực sự rất tuyệt.

Cô chưa bao giờ kiềm chế du͙© vọиɠ của bản thân, dù sao làʍ t̠ìиɦ với ai cũng như vậy, Chu Đại cũng là một đối tượng lý tưởng.

Ngay từ ngày đầu tiên, cô biết lòng tham của bản thân rất mạnh, giống như lúc còn đi học, trog lúc vô ý đi qua tiệm bánh ngọt, cô sẽ đi vào ăn một chiếc bánh cô chưa từng ăn, nếu thích sẽ quay lại mua, lặp đi lặp lại, đến khi cảm thấy chán mới thôi.

Cảm giác vừa rồi, cô còn muốn tiếp tục trải qua.

Nhận được sự đồng ý, Chu Đại cởϊ áσ ngắn tay vừa mặc vào ra, ngồi xổm ở mép giường.

Hứa Khả lúc này mới nghiêm túc đánh giá anh, cánh tay rất cường tráng, vạm vỡ.

Nhìn có vẻ thường xuyên tập thể hình.

Chu Đại nhìn thấy qυầи ɭóŧ Hứa Khá ướt đẫm một mảng nhỏ, vừa rồi cô cũng có cảm giác.

Đến gần hơn, anh ngửi được một mùi hương tanh nhẹ, không khó ngửi, còn có chút ngọt, như một loại thuốc kí©h thí©ɧ hoocmon, kí©h thí©ɧ đến nỗi khiến lão nhị của anh lại cứng.

Chu Đại chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng quan hệ, bạn bè thường nói giỡn tính tình anh lãnh đạm, nhưng chỉ có anh biết, ngoại trừ “chào cờ” vào buổi sáng vài lần, anh chưa từng cứng với bất kì ai.

Mãi đến khi Hứa Khả xuất hiện.

Có thứ gì đó trên người cô mà anh có thể ngửi thấy, cũng có thể làm anh năm lần bảy lượt không khống chế được mà cương cứng.

Anh không bao ngờ nghi ngờ bản thân không có năng lực, chỉ là không hề có cảm giác với tìиɧ ɖu͙©, nhưng khi gặp Hứa Khả, sự tự chủ của anh biến mất không còn sót lại thứ gì.

Chu Đại vươn tay, nhẹ nhàng xoa nhẹ xung quanh âm đế của cô.

Anh chưa từng làm với ai, nhưng là bác sĩ, anh biết cách khiến cho cả hai đạt kɧoáı ©ảʍ. Hai ngón tay của anh vòng quanh âm đế, đâm thọc một lúc bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại phạm vi, tập trung vào âm đế, lực đạo vừa mới bắt đầu mềm nhẹ cũng trở nên thô lỗ hơn.

Cơ thể Hứa Khả rất nhạy cảm, móng tay Chu Đại cũng không hoàn toàn nhẵn nhụi, chạm vào môi âʍ ɦộ của cô, đặc biệt là âm đế, khiến hạ thể ngứa ngáy vô cùng.

Tốc độ của anh nhanh hơn, cảm giác tê dại lại xuất hiện, cơ thể cô mềm nhũn, sau khoảng hai phút, âm đế vừa đau vừa tê, từ rốn đến hạ thể cũng chua xót vô cùng.

Vừa nếm thử qua tư vị, cô biết đây là khúc dạo đầu của cao trào, cô quay đầu sang một bên, không dám nhìn Chu Đại.

Kɧoáı ©ảʍ ập đến như sóng thủy triều, trong nháy mắt bùng phát, cơ thể cô không ngừng run rẩy, tiểu huyệt lại phun ra một đợt dâʍ ŧᏂủy̠.

Hứa Khả không chịu nổi kêu lên: “A…”

Bả vai run rẩy, da đầu cũng tê dại, cơ thể mềm nhũn không còn chút lực nào.

Cô không nghĩ tới bản thân có thể phóng đãng đến mức này, cô từ từ cảm thấy xấu hổ, cắn ngón tay để tránh phát ra âm thanh.

Chu Đại thấy cô thoải mái, liền cởϊ qυầи lót của cô xuống, trong nháy mắt nơi riêng tư lộ ra không còn sót một thứ gì.

Thậm chí không có một sợi lông nào, hồng nhuận mềm mại, môi âʍ ɦộ khép chặt, không thể tưởng tượng được bên trong nhỏ như thế nào, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt chảy ra bên ngoài miệng huyệt.

Chu Đại duỗi ngón trỏ, lau sạch dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp.

“Đừng…” Cơ thể Hứa Khả vô cùng mẫn cảm, anh mới sờ đã không chịu được mà run rẩy, hai chân theo bản năng kẹp chặt, cảm giác trống rỗng trước nay chưa từng có khiến cô hoảng hốt, “Tôi, tôi sướиɠ rồi, hôm nay đến đây thôi.”

“Vẫn chưa kết thúc được đâu.” Hơi thở của Chu Đại nặng nề, nói xong liền kéo hai chân cô ra, để bản thân có thể nhìn rõ hơn.

Ngón tay anh nhẹ nhàng mở môi âʍ ɦộ, thịt non bên trong vừa nhỏ vừa hồng, xung quanh miệng huyệt cũng hồng đến mức không thể tưởng tượng.

Đối với đàn ông mà nói, đây là lực hấp dẫn trí mạng.

Anh sờ lên hạt đậu nhỏ kia, hơi thở trở nên thô nặng.

Cơ thể Hứa Khả run lên: “Đừng……”

Ngứa quá.

Chu Đại đè hai chân cô lại: “Hứa Khả, là em câu dẫn tôi, em phải tự gánh vác hậu quả.”

Nói xong, anh cúi đầu, ngậm lấy hạt đậu nhỏ kia, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp.

Hứa Khả trực tiếp cao trào, bụng nhỏ run rẩy: “A…Chu Đại…Từ bỏ…”

Cô sợ, thật sự rất sợ.

Cô muốn đứng lên, thoát khỏi Chu Đại, nhưng cơ thể mềm nhưng bông, nhất thời không thể động đậy, đặc biệt là hạt đậu nhỏ bị anh liếʍ mυ"ŧ, cảm giác ngứa ngáy truyền khắp cơ thể, khó chịu đến mức làm cô không ngừng vặn vẹo cơ thể.

Cô gần như bật khóc: “Chu Đại……”