Chương 36: Cậu à, anh giận sao?

Hứa Khả không giải thích nhiều với Lý Văn Uy, chỉ nói có người lớn trong nhà muốn gặp cô. Thu dọn đồ xong cô liền đi xuống lầu, lúc đi cũng không quên chuyển tiền ăn cho Lý Văn Uy.

Đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm, bên trong rất lớn, Hứa Khả nhìn trái nhìn phải không thấy xe của Chu Đại đâu, cũng không nhìn thấy người, đang cúi đầu chuẩn bị gửi tin nhắn thì sau tai đột nhiên vang lên một câu: “Đi theo tôi.”

Hứa Khả giật mình, lúc đi theo sau Chu Đại, cô chưa hiểu vì sao bản thân lại vội vàng chạy xuống đây.

Có lẽ bởi vì hành động hôm nay bị nhìn thấy, chột dạ, sợ Chu Đại nói cho người trong nhà, nên mới vội vàng chạy xuống để bịt miệng.

Nghĩ đến đây, cô do dự hai giây, chạy chậm tiến tới nắm tay Chu Đại, thân mật nói: “Cậu ơi, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Cơ thể Chu Đại cứng đờ, mất tự nhiên, bước chân của anh chậm lại, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Buông ra.”

“Ồ.” Hứa Khả bĩu môi, nhanh chóng buông tay.

Chu Đại thấy động tác của cô nhanh như vậy, không có chút do dự nào thì nhíu chặt mày, bước đi nhanh hơn.

Chân anh dài, những sải bước chân lớn, Hứa Khả phải chạy chậm đi theo sau, đi vòng một lúc lâu mới tới chỗ để xe.

Chu Đại mở cửa lên xe, không cần anh nói, Hứa Khả cũng lanh lẹ ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.

Sau khi ngồi xuống, cô liếc nhìn ghế sau: “Cậu à, mấy túi đồ này có phải váy không? Cậu mua cho ai vậy?”

Chu Đại khởi động xe, thuận miệng trả lời: “Mua cho mèo con không nghe lời.”

Mèo con sao có thể mặc chiếc váy lớn như vậy, Hứa Khả với tư cách là một cô gái, nháy mắt hiểu ra đây là một cách nói khác.

Còn về con mèo là ai, không cần nói cũng biết.

Cô đến đây cũng được một khoảng thời gian, chưa từng nghe qua Chu Đại có bạn gái, cũng không thấy anh qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào.

Mà chiếc váy này, tình cờ là những chiếc cô đã thử vào buổi sáng.

Vì thế cô mỉm cười nhìn Chu Đại: “Cảm ơn cậu ạ.”

Nói xong cô liền tháo dây an toàn, xoay người duỗi tay cầm lấy túi đồ.

Chu Đại giảm tốc độ: “Thắt chặt dây an toàn, trên đường đi không oan toàn.”

Anh không phủ nhận chuyện mua váy cho cô.

Hứa Khả lấy đồ xong, ngồi xuống một lần nữa, cô lấy váy ra, tất cả đều là thứ cô hài lòng.

Cô lớn như vậy, quần áo của cô đều được mẹ mua cho, ở trường mặc đồng phục, cuối tuần cùng ngày lễ mặc quần áo không phải kiểu cô thích, nhưng không có biện pháp, cô không có tiền, cũng xấu hổ hỏi, có cái gì thì mặc cái đó.

Đây là lần đầu tiên có người mua cho cô chiếc váy cô thích, trong lòng Hứa Khả dâng lên cảm xúc lẫn lộn.

“Cậu, anh đối xử với tôi thật tốt.”

Chu Đại xuyên qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt của cô, thấy cô cười, khóe môi cũng bất giác cong lên.

Quay đầu lại, nghĩ đến chuyện cô ở quán thịt nướng muốn xin Wechat của người đàn ông khác, sắc mặt lập tức tối lại: “Chuyện nam sinh kia là như thế nào?”

“Người nào?” Hứa Khả nghe không hiểu, “Lý Văn Uy sao? Bạn học cấp ba của tôi.”

“Người khác.”

“À, người kia…” Hứa Khả ngẩng đầu nhìn anh, hỏi ngược lại, “Cậu à, sao anh lại quan tâm tôi như vậy?”

“Em là cháu gái của tôi.”

“Nếu là cháu gái thì phải phân rõ giới hạn, cậu à, anh không thể vượt rào.”

Chu Đại không nói gì.

Mọi suy nghĩ của Hứa Khả đều đang ở trên người Lục Hàng, hết sức chuyên chú lướt qua vòng bạn bè, hoàn toàn không để ý tới thái độ của Chu Đại.

Trong lúc chờ đèn giao thông, cô tìm hiểu các kỹ năng nói chuyện với các chàng trai, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngón tay Chu Đại liên tục gõ vào vô lăng, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Không khí trong xe rất áp lực.

Trực giác của Hứa Khả rất chính xác, Chu Đại nổi giận.

“Cậu, tâm tình của anh không tốt sao?”

Chu Đại không trả lời cô.

“Bởi vì tôi?”

Chu Đại vẫn không lên tiếng, sắc mắt còn tốt hơn so với vừa rồi.

Anh giận sao? Bởi vì cô muốn thêm phương thức liên lạc của chàng trai khác?

Sao anh lại so đo với một cô gái?

“Không, em cùng tôi không có bất kì quan hệ nào. Về sau em làm gì tôi cũng không quan tâm.”

“Ồ…” Hứa Khả bĩu môi, “Vậy anh nghiêm túc như vậy làm gì? Hù chết tôi.”