Chương 47: Một con mèo dễ mệt

Sau khi Chu Đại bắn xong, Hứa Khả giống như con cá chết đuối nằm ở trên giường.

Cô mệt đến mức không còn chút sức lực nào.

Chu Đại lấy khăn giấy giúp cô lau tϊиɧ ɖϊ©h͙, lau xong thì hỏi cô: “Mang em đi tắm được không?”

Sau khi thỏa mãn, giọng nói của Chu Đại đặc biệt khàn và có từ tính.

Không nghe được câu trả lời, anh nhìn lên mới phát hiện Hứa Khả đã ngủ, phát ra tiếng hít thở đều đặn.

Chu Đại ngẩn người, bất đắc dĩ mỉm cười.

Thật là một con mèo dễ mệt mỏi.

Anh tắt hết đèn đi, chỉ lại đèn ở đầu giường, sau đó đi vào phòng tắm lấy nước ấm, rồi quay lại ôm người đi vào tắm rửa. Anh rửa từ trong ra ngoài sạch sẽ một lần, lúc chạm vào tiểu huyệt của Hứa Khả, cô mím môi, nhưng không tỉnh dậy.

Nằm trong cùng một bồn tắm, Chu Đại lại cứng.

Anh đau đầu xoa giữa lông mày, không biết vì sao, du͙© vọиɠ đêm nay phá lệ mãnh liệt.

Nhưng nhìn Hứa Khả mệt như vậy, cũng không muốn cô nữa, anh bế người về giường sau đó đi vào phòng tắm tự dùng tay giải quyết.

Dọn dẹp phòng xong, Chu Đại trở về tầng ba ngủ.

Anh có thói quen ngủ một mình.

Buổi sáng ngày hôm sau, Hứa Khả ngủ đến sáu giờ thì tỉnh, mắt không mở được, vừa bật điện thoại tiếp xúc với ánh sáng liền đau.

Nhắm thêm một lúc, cô bật đèn lên, sau khi thích ứng với ánh sáng mới nhìn rõ thời gian trên điện thoại.

Đồng hồ sinh học ở trường, mỗi ngày đều dậy lúc 6 giờ, nhưng hiện tại đang nghỉ hè, cô không cần phải dậy sớm, vì vậy nằm xuống tiếp tục ngủ.

Lúc tỉnh lại đã là 11 giờ, Chu Đại đi rồi, để lại cho một tin nhắn, nói hôm nay về muộn, sẽ gọi dì giúp việc đến dọn dẹp cùng nấu cơm cho cô.

Một đêm hoan ái, khắp người đều có dấu vết, cổ cũng không may mắn thoát khỏi, Hứa Khả chọn tới chọn lui, cũng không chọn được chiếc áo nào thích hợp để che.

Cô tức giận trả lời tin nhắn: “Tôi không có quần áo nào thích hợp để mặc, mua cho tôi áo sơmi.”

Chu Đại không trả lời, Hứa Khả tùy tiện tìm một chiếc áo ngắn tay, lúc xuống lầu nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, cô dựa vào cầu thang, là một dì xa lạ.

Dì Lâm nhìn thấy Hứa Khả, mỉm cười chào hỏi: “Cậu Chu kêu dì tới, cháu ngồi xuống trước đi, cơm trưa rất nhanh sẽ dọn lên.”

Chu Đại đã nói qua, mỗi tuần anh đều gọi người giúp việc đến đây dọn dẹp vệ sinh, thường sẽ rời đi sau ba hoặc bốn giờ, Hứa Khả gật đầu, đi đến bên sô pha ngồi xuống, ôm gối xem phim.

Có người nấu ăn, cô cũng lười biếng.

Có lẽ do quá mệt mỏi, nên tiếp nhận mọi ý tốt của Chu Đại trở nên vô cùng hợp lý.

Hứa Khả ăn xong cơm trưa thì dì Lâm rời đi, không bao lâu quần áo được đưa tới, ba đến bốn bộ, chủ yếu là áo dài mỏng, mặc rất thoải mái, mát mẻ, kích cỡ cũng vừa vặn với người cô.

Trong tủ lạnh có thêm một đống đồ ăn mới, Hứa Khả rửa sạch chùm nho, vừa ăn vừa trả lời tin nhắn của Lục Hàng.

Tối hôm qua Lục Hàng nói qua tên họ, còn hỏi cô học trường nào, chỉ là không đề cập đến chuyện có bạn gái.

Mặc kệ ý định của hắn là gì, Hứa Khả biết người đàn ông này tốt hơn so với mấy người vừa nói chuyện phiếm vài câu đã báo cáo cho bạn gái.

Không nói đến thứ khác, chắc chắn Lục Hàng đang hưởng thụ việc được mỹ nữ thêm Wechat.

Cô biết mình rất xinh đẹp, cho nên lúc học cấp hai đã bị như những người đó gọi là hồ ly tinh, bên ngoài một đống tên côn đồ muốn hỏi QQ của cô.

Sắc đẹp là vũ khí số một để đối phó với hầu hết đàn ông, mà vừa lúc cô cũng biết lợi dụng loại ưu thế này.

Những người bạn đã giúp Hứa Khả biết sở thích cùng thú vui của Lục Hàng, hơn nữa tìm được nhiều trang cá nhân của Cô Kim trên nhiều ứng dụng mạng xã hội.

Hai người anh tới tôi đi, nói chuyện không ít.

Lục Hàng trả lời tin nhắn không cố định, có đôi khi một vài phút, có đôi khi một hai giờ, vào lúc 6 giờ tối nói với Hứa Khả bận việc.

Hứa Khả trả lời một câu: “Cậu cứ bận việc đi, chú ý cơ thể.”

Nhìn ra đối phương thích nói chuyện phiếm, hơn nữa còn không bài xích, Hứa Khả nhìn thời gian, đã đến giờ ăn cơm, cô vui vẻ đem mấy cái bánh ngày hôm qua ra.

Quả nhiên buổi tối không nhìn thấy bóng dáng của Chu Đại, lúc 11 giờ, Hứa Khả gửi tin nhắn cho Lục Hàng: “Tớ đang chơi vương giả, cậu có muốn chơi cùng không? Còn thiếu một cao thủ, nhìn chiến tích của cậu, cảm giác có thể.”

Một phút sau Lục Hàng trả lời lại: “Cái đấy là bạn giúp tớ đánh, tớ chơi không giỏi lắm đâu. Cậu chờ tớ hai phút, tớ lập nhóm cùng anh em, chúng ta chơi team 5.”

Hứa Khả trở lời ừm.

Lục Hàng không đặt quyền riêng tư trong trò chơi, cô nhìn thời gian hắn trực tuyến, trên cơ bản mỗi buổi tối sẽ online khoảng hai tiếng.

Một phút sau cô quả nhiên nhìn thấy Lục Hàng mời cô vào đội, vừa thấy ảnh đại diện của Hứa Khả, có người mở giọng hỏi: “Hứa Khả, đây là ai? Nhìn ảnh đại diện là một em gái.”

Lục hàng: “Bạn bè.”

“Có gái ở đây sao? Tớ phải biểu hiện thật tốt.” Một người các nói.

“Em gái, mau bật giọng nói lên để giao lưu.”

Lục Hàng: “Các cậu đừng dọa cô ấy.”

Hứa Khả yên lặng nghe, không mở microphone giao lưu, tiến vào trò chơi hai mươi phút, mới phát hiện Lục Hàng còn chơi tệ hơn cô, luôn lựa chọn Angela, điên cuồng bị gϊếŧ.

Hứa Khả nghĩ đến lúc hắn nói chơi không giỏi lắm, trong lòng hiện lên vô số cái xem thường.

Ván thứ hai vẫn như vậy, khiến Hứa Khả muốn trực tiếp treo máy.

Những người bạn đó của Lục Hàng cũng không nhịn được nói: “Lục Hàng, cậu đừng luôn tặng đầu cho người ta.”

“ĐM, Lục Hàng, cậu con mẹ nó bị làm sao đấy!”

Có lẽ Lục Hàng xấu hổ, nói: “Xin lỗi, cảm xúc hôm nay không tốt.”

Hứa Khả mở mic: “Cậu chơi khá tốt, nhưng đối phương biết cách bắt người. Mọi người bớt giận, chỉ là trò chơi thôi, chủ yếu để vui vẻ.

Giọng nói của Hứa Khả quả nhiên rất ngọt, mấy người đồng đội nghe được giọng nói của cô nháy mắt oanh tạc, không chỉ không trách móc mà còn cùng cô nói chuyện phiếm.

Có lẽ do phát hiện thật sự có con gái, giọng nói còn dễ nghe, mọi người chơi rất nghiêm túc, mắt thấy có hy vọng, Hứa Khả cũng nghiêm túc chơi.

Mọi người xung quanh cô đều chơi vương giả, cô không thích chơi, thỉnh thoảng chơi để giải sầu, nhưng vì để tiếp cận Lục Hàng, cô chơi rất tấp trung.

Rất nhiều chàng trai thích chơi game, cô chỉ có thể biểu hiện bản thân rất thích chơi game, mới có thể tiến thêm một bước.

***

Ở bệnh viện, Chu Đại nhìn tin nhắn mình gửi đi đã hơn một giờ còn chưa nhận được câu trả lời, lại hỏi thêm một câu: “Ngủ rồi sao?”

Đợi mười phút vẫn không có ai trả lời, anh không nhịn được đành phải gọi điện thoại.

Nhìn thấy cuộc gọi, Hứa Khả theo bản năng muốn cúp máy, nhưng phát hiện là của Chu Đại, cô ấn nghe, đặt ở chế độ hậu trường trò chuyện.

“Ngủ rồi sao?” Chu Đại hỏi.

Hứa Khả chăm chú nhìn giao diện trò chơi, thuận miệng trả lời: “Chưa.”

“Ăn cơm chưa?”

“Rồi.”

“Quần áo thì sao?”

“Lấy rồi.”

Điện thoại rơi vào trầm mặc, Hứa Khả còn tưởng rằng anh đã cúp máy, không hề chú ý, thấy ba người chạy đến phía mình, cô vội hét lên: “Bọn họ đến đây, mau tới đây bắt người.”

“Các anh em, gϊếŧ ba người này không sợ chết.”

“Gϊếŧ?” Giọng nói nghi hoặc của Chu Đại truyền đến: “Hứa Khả, em đang làm gì?”

“Chơi game, trước cứ như vậy đi.”

Hứa Khả nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.