Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

O Quen Rồi, A Không Nổi Nha!

Chương 11

« Chương Trước
Cửa nhà vệ sinh kêu "két" một tiếng rồi mở ra, Nhậm Dương với khuôn mặt đắp mặt nạ chống viêm từ từ bước qua Tư Viễn Phương.

Dừng lại trước bàn của mình, cậu ngẩng đầu nhìn chiếc giường trên cao gần hai mét của mình rồi mỉm cười: "Vì vậy, người trẻ vẫn tốt, tầm bắn còn xa."

Lần này Tư Viễn Phương không có thời gian cãi lại, vội vàng bước vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại.

Tần Tửu Ca đã mượn được nhà vệ sinh của phòng bên cạnh, vui vẻ bước về phòng và đúng lúc nghe thấy tiếng vang lớn. Anh ta có chút bất lực nói: " Tư Viễn Phương thật nóng nảy, mượn nhà vệ sinh bên cạnh không phải là được sao, chờ lâu như vậy làm gì chứ."

Nhậm Dương vừa xoa vai bị đập bầm tím, vừa liếc nhìn về phía nhà vệ sinh rồi mỉm cười: "Có lẽ, cậu ấy cảm thấy nhà vệ sinh tôi dùng thơm hơn."

Cậu vừa rồi đã nhìn qua vết thương trên cơ thể mình trong nhà vệ sinh, vết nặng nhất vẫn là chỗ ngang hông, thậm chí hình xăm của cậu cũng sắp bị cào đến bay màu.

Còn vết thương ở vai trái cũng không biết có phải móng tay của omega đó có chứa chất độc hại gì không, trông có dấu hiệu nhiễm trùng.

"Thích nhà vệ sinh đến vậy, cậu cứ ngủ trong đó luôn đi cho rồi." Từ nhà vệ sinh bước ra, Tư Viễn Phương rút hai tờ giấy lau những giọt nước còn vương trên đầu ngón tay, rồi nhìn Nhậm Dương đang đắp mặt nạ, nói với giọng đầy u ám.

Ánh mắt của Nhậm Dương ánh lên chút trêu chọc, cậu chống cằm liếc nhìn Tư Viễn Phương, mỉm cười: "Thế thì tôi cũng khá thích cậu đấy, tối nay có phải nên ngủ cùng cậu luôn không?"

Tư Viễn Phương đột ngột bị "gay" một cái, liếc nhìn Nhậm Dương đầy chán ghét: "Người như cậu, ở ký túc xá của chúng tôi sẽ bị kẹt dưới vòi cứu hỏa ở tầng hai."

Nhậm Dương lặng lẽ hồi tưởng lại loại người từng bị kẹt dưới vòi cứu hỏa, rồi không nhịn được cúi đầu cười thành tiếng.

Tư Viễn Phương khẽ nhếch mép, anh nghĩ rằng Nhậm Dương là một người có sở thích khá thấp kém, nhưng không ngờ sở thích của cậu còn tệ hơn anh tưởng.

"Ê, anh Dương, mấy cái lọ lọ này là cái gì thế?" Tần Tửu Ca tò mò nhìn đống chai lọ đủ kích cỡ trên bàn của Nhậm Dương và hỏi.

Những dòng chữ trên chai rõ ràng không phải là bất kỳ ngôn ngữ nào của Đế Tinh, nên cậu không hiểu chúng có nghĩa gì.

Nhậm Dương nhìn đống thuốc kiểm soát pheromone của mình, im lặng trong chốc lát. Cậu cảm thấy mình cần tìm cách để làm cho họ dứt bỏ sự tò mò này hoàn toàn.

Một lúc sau, cậu ngẩng đầu mỉm cười với Tần Tửu Ca: "Viên trắng da và thuốc giảm cân đấy, có muốn thử không người anh em? Dù sao thì cái đẹp cũng cần tiền bạc và sự đánh đổi. Một liệu trình đảm bảo cậu sẽ trắng hơn bây giờ hai bậc, ba liệu trình sẽ giúp cậu trắng như tôi. Nếu cậu muốn thì tôi có thể..."

"Không, không cần đâu." Tần Tửu Ca vội vàng cắt ngang bài diễn thuyết dài dòng của Nhậm Dương. Anh ta đột nhiên thắc mắc không biết liệu Nhậm Dương có kiếm tiền sinh hoạt bằng việc bán thuốc giảm cân không.

Tư Viễn Phương nhìn Nhậm Dương với ánh mắt phức tạp, một lúc sau mới nói: "Tôi nghĩ loại thuốc này chứa khá nhiều hormone Omega đấy. Cậu nên ngừng dùng trong hai tháng thử xem, biết đâu mặt cậu có thể trở lại bình thường một nửa, giờ trông hơi kỳ kỳ."

Nhậm Dương không biểu cảm, lạnh lùng cười hai tiếng, trong lòng nghĩ mình bây giờ còn dùng nhiều hormone Alpha hơn. Và cái gì gọi là "trở lại bình thường", gương mặt này hiện là phong cách nhan sắc quyến rũ hot nhất rồi.

"Năm kia có người lấy gương mặt tôi làm mẫu để phẫu thuật thẩm mỹ, giá khởi điểm là 300 vạn, bác sĩ nói độ khó quá cao, cùng lắm chỉ đạt được một nửa nhan sắc của tôi. Nói thật đấy bảo bối à, cậu có thể chửi tôi ẻo lả, nhưng đừng bao giờ xúc phạm gương mặt này." Nhậm Dương nháy mắt đầy quyến rũ với Tư Viễn Phương, khiến Tư Viễn Phương nổi da gà rùng mình.
« Chương Trước