Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

O Quen Rồi, A Không Nổi Nha!

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tôi nói chứ chủ tịch Lâm này, cậu phải vượt qua ngàn dặm để mời về một con gấu trúc tinh này à?” Tư Viễn Phương lơ đễnh liếc nhìn Lâm Việt Ảnh.

Nhậm Dương mím môi, cười khẽ hai tiếng, chỉ cảm thấy cách miêu tả của Tư Viễn Phương khá thú vị, không cảm thấy bị xúc phạm cho lắm.

Lâm Việt Ảnh có chút ngượng ngùng cười với Nhậm Dương: "Ờ, thực ra Viễn Phương nhìn có vẻ khó chịu, nhưng thực ra cậu ấy cũng khá tốt đấy."

Nhậm Dương tỏ vẻ hiểu rồi, không cần giải thích thêm nữa.

Không trách được ký túc xá thiếu Alpha thế mà vẫn để trống một phòng bốn người, hóa ra là trong phòng có một người bạn cùng phòng mồm miệng chua ngoa như vậy.

“Không, không, thực ra chủ yếu là do không ai muốn leo lên tầng 18.” Lâm Việt Ảnh như nhìn ra được Nhậm Dương đang nghĩ gì, vội vàng giải thích cho Tư Viễn Phương.

Nhậm Dương: “………” Lời giải thích này, quả thật là đáng tin hơn việc bạn cùng phòng không được đáng tin cho lắm.

“Thôi, hai người cứ nói chuyện đi, bên hội sinh viên còn vài việc cần tôi xử lý.” Lâm Việt Ảnh thấy hai người này miễn cưỡng còn hòa hợp, thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta vận động cơ thể một chút, định đến phòng y tế của trường tìm ít thuốc chữa trị vết thương cơ bắp.

Sau khi đặt máy sấy không dây trở lại bàn, Tư Viễn Phương nhìn về phía Lâm Việt Ảnh: “Đợi đã, chuyện của hai người ở ký túc xá bên cạnh rốt cuộc có thể giải quyết được không? Nửa đêm nửa hôm dẫn Omega về phòng gây ồn ào, bộ phận giám sát không quản sao?”

Nhậm Dương, vốn đang ngửa đầu uống nước, lập tức dựng tai lên, hai người...Sinh viên thời nay thật sự bạo vậy sao?”

“Hội sinh viên đã chuẩn bị ban hành thông báo, đưa ra một cảnh cáo nghiêm trọng cho ba người. Nửa đêm cứ như đang gϊếŧ gà, thật sự là uất ức cho cậu ta quá.” Lâm Việt Ảnh thở dài một hơi, nhìn Tư Viễn Phương bằng ánh mắt u ám.

Nhậm Dương: “Đợi, đợi đã, gϊếŧ gà???”

Lâm Việt Ảnh phát hiện Nhậm Dương đang đứng ngẩn ngơ suy nghĩ, đành bất đắc dĩ giải thích: “Phòng ký túc xá bên cạnh có hai anh em ở, trong đó một người có người yêu. Omega mà, hay nhõng nhẽo, nửa đêm lại đòi uống canh gà, còn phải là gà tươi nhất…”

Hãy thử tưởng tượng, vào lúc một giờ sáng khi mọi người đều dần chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng gà gáy chói tai vang lên.

Ai cũng sẽ ngẩn ngơ không biết liệu mình có đang mơ một giấc mơ kỳ lạ phải không.

Đặc biệt là Tư Viễn Phương, giấc ngủ của anh vốn đã không tốt, suốt một tuần liền phải nghe tiếng gà kêu thảm thiết, anh cảm thấy tinh thần của mình bị đánh một cú chí mạng.

“Nhưng mà nửa đêm thì chắc vẫn đặt được đồ ăn ngoài 24 giờ chứ nhỉ?” Nhậm Dương nhớ rằng mình cũng từng ăn đêm vài lần vào lúc nửa đêm.

Tư Viễn Phương cười nhẹ, lười biếng ngồi trên ghế dựa: “Cậu thì biết cái gì chứ, đó là canh gà chứa đầy oán niệm của cả tầng. Làm sao có thể giống với canh gà ngoài kia, không nhõng nhẽo, không cầu kỳ chút nào?”

Nhậm Dương: “……”

Nửa đêm bảo người ta gϊếŧ gà nấu canh, quả thật là quá đòi hỏi.

“Các cậu đúng là nhẫn nhịn giỏi, đổi lại là tôi chắc không nhịn nổi.” Biểu cảm của Nhậm Dương có chút phức tạp, cậu nghĩ nếu gặp phải chuyện này vào nửa đêm, cửa phòng bên cạnh chắc bị cậu đập nát rồi.

Lâm Việt Ảnh cười nhạt, biểu cảm có chút thẫn thờ: “Xảy ra chuyện như vậy, làm ra hành động cực đoan cũng có thể hiểu được. Vì vậy mà Viễn Phương và Tửu Ca, chính là người bạn cùng phòng khác của cậu, hôm trước đã mua một con chồn điện tử, nửa đêm trộm con gà của họ. Tiếng gà kêu thảm thiết vang lên từ tầng 18 đến tận tầng 1. Kết quả là vì chồn hết pin, nó bị mắc kẹt dưới đáy bình cứu hỏa của hành lang tầng 2. Con gà kêu suốt đêm, mãi đến hơn 10 giờ sáng mới được giải cứu. Về việc con gà có điên không thì tôi không biết, nhưng cả tòa nhà ký túc xá thì sắp phát điên rồi.”

Nhậm Dương đứng yên một lúc lâu không nói gì, vài giây sau cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười. Mặc dù nghe có vẻ tội nghiệp, nhưng thật sự rất buồn cười, cậu sắp có hai người bạn cùng phòng rất vui tính rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »