Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

O Quen Rồi, A Không Nổi Nha!

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Lâm Việt Ảnh rời đi, Nhậm Dương và Tư Viễn Phương im lặng ngồi một lúc.

Bầu không khí ban đầu có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng Tư Viễn Phương là người mở lời trước. Anh khẽ ho một tiếng: "À này, cậu có thể mở vali ra xem thử không? Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác bên trong có gì đó không ổn."

Nhậm Dương liếc nhìn chiếc vali cao khoảng 1m2 dựa vào tường của mình, im lặng một lúc rồi lặng lẽ đứng dậy đặt vali xuống sàn.

Nghe Tư Viễn Phương nói vậy, cậu cũng có chút lo lắng.

Trong chiếc va-li này hầu như là toàn bộ đồ đạc của Nhậm Dương, phần lớn quần áo trước đây cậu đã bán lại.

Vì La Dạ đã nói rằng những quần áo đó đều có mùi của Omega ở ký túc xá khác, giờ đây không còn phù hợp để cậu mặc nữa. Hiện tại, pheromone của cậu rất không ổn định, rất có thể sẽ bị kí©h thí©ɧ.

"À, nói trước, thứ Hai và thứ Ba tôi dọn vệ sinh, thứ Tư và thứ Năm là Tần Tửu Ca, thứ Sáu và thứ Bảy là của cậu, Chủ nhật thì dọn dẹp tổng thể. Ký túc xá có một con gấu trúc tinh như cậu là đủ rồi, không cần nuôi thêm thú cưng khác." Tư Viễn Phương lười biếng dựa vào ghế nằm nói.

Nhậm Dương, đang trải giường, nghe thấy lời anh nói thì hơi co giật, nghĩ thầm: dù mình có là gấu trúc tinh thì cũng là con yêu tinh xinh đẹp nhất.

Tư Viễn Phương ngước mắt nhìn về phía Nhậm Dương trên giường: "Điều quan trọng nhất là đừng mang Omega của cậu về ký túc xá. Tất nhiên, nếu đến lúc pheromone của cậu bùng phát mà cậu không ngại chia sẻ, tôi cũng không ý kiến gì."

Lời vừa dứt, một cái gối mềm đã ném vào mặt anh.

Nhậm Dương cười ngây thơ: "Xin lỗi, trượt tay."

Cậu cười tươi, nhưng trong lòng lại cười lạnh: Hừ, chỉ sợ đến lúc đó pheromone của mình không được kiểm soát, thì anh sẽ có mà ám ảnh cả đời.

Tư Viễn Phương liếc nhìn cậu một cái, rồi tiện tay ném cái gối lại cho cậu, cũng không để bụng gì.

Nhậm Dương sau khi dọn xong giường, liền xuống giường, lấy ra mười bảy mười tám chai thuốc từ trong vali và đặt hết lên bàn của mình.

Những loại thuốc này chủ yếu dùng để điều chỉnh pheromone và kiểm soát các triệu chứng rối loạn nội tiết, thậm chí còn có vài chai thuốc ức chế dùng cho cả Alpha và Omega.

Hiện tại pheromone của cậu vẫn rất khó kiểm soát, không chừng ngày nào đó sẽ đột ngột bùng phát, nên vẫn cần thuốc để cải thiện.

Tuy nhiên, những loại thuốc này ít nhiều đều có tác dụng phụ, nghe nói uống nhiều sẽ dễ...làm tâm trạng trở nên lạnh nhạt.

Khi cậu vừa ngồi xuống thì có tiếng gõ cửa, Nhậm Dương liếc nhìn Tư Viễn Phương ra hiệu. Cậu mới đến ký túc xá chưa lâu, rõ ràng người bên ngoài không phải đến tìm cậu.

Cậu ngồi trên ghế, lười biếng đặt chân lên bàn, bắt đầu nghiên cứu hướng dẫn sử dụng của các loại thuốc.

Sau khi đọc xong hướng dẫn sử dụng, Nhậm Dương nhếch miệng cười, phát hiện những tác dụng phụ của các loại thuốc này có thể bao gồm từ chóng mặt, buồn nôn, tiêu chảy, dị ứng, cho đến rối loạn tâm thần và trầm cảm lưỡng cực. Cậu cảm thấy sau khi uống xong một liệu trình, chắc cậu sẽ bay lên trời.

Nghĩ đến đây, Nhậm Dương lặng lẽ đưa tay cho hai viên thuốc vào miệng.

Thực ra cũng khá thú vị, uống thuốc mà có thể trải nghiệm đủ mọi cung bậc của cuộc sống.

“Ê, là bạn cùng phòng mới à?” Một thiếu niên đeo ba lô bước vào, Nhậm Dương đoán rằng đây chắc là Tần Tửu Ca mà họ đã nhắc đến.

Tần Tửu Ca cười, chìa tay về phía Nhậm Dương đang quay lưng lại, nụ cười để lộ hai lúm đồng tiền: “Chào cậu, tôi là Tần Tửu Ca.”

Nhậm Dương quay đầu lại, gương mặt trang điểm đậm của cậu khiến Tần Tửu Ca giật mình.

Cậu cười và đưa tay ra bắt lại: “Chào cậu, tôi là Nhậm...”

“Cẩu Thả.” Tư Viễn Phương nhanh chóng ngắt lời.

Tần Tửu Ca: “Wow, tên của anh đẹp trai này độc đáo vậy sao???”

Nhậm Dương: “………” Cậu tưởng rằng trò đùa này đã qua rồi chứ, anh bạn.

Một lát sau, cậu mỉm cười với hai người: "Không, thực ra mình tên là Nhậm Sống Trộm."

“Thế thì không được, trộm sống thì bị phạt tiền đấy. Còn nữa, Cẩu Thả, son môi của cậu dính vào răng rồi.” Tư Viễn Phương thản nhiên châm chọc.
« Chương TrướcChương Tiếp »