Chương 8

Nhậm Dương không biểu cảm quay đầu lấy hai tờ giấy ăn, lôi ra chiếc gương nhỏ trong túi rồi lau sạch vết son trên môi cùng với hàm răng của mình.

Tư Viễn Phương nhìn động tác thô bạo của cậu, mí mắt giật giật. Nhìn thế này là môi không dễ bị nứt, chứ đổi lại là anh thì có lẽ giờ đã chảy máu rồi.

“Ê, Cẩu...bạn Nhậm, cậu sinh tháng mấy vậy?” Tần Tửu Ca suy nghĩ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không thể gọi ra cái tên ấy.

Nhậm Dương phong cách ném giấy ăn về phía thùng rác, sau đó quay đầu mỉm cười với Tần Tửu Ca: “Cứ gọi tôi là Nhậm Dương, tôi sinh tháng năm.”

Đứng sau thùng rác, Tư Viễn Phương lặng lẽ nhặt chiếc khăn giấy từ cổ áo mình ra, ném vào thùng rác. Anh nghĩ Nhậm Dương không phải chỉ là ném không chính xác, cậu thậm chí có thể là một tay thiện xạ rồi.

“Tôi sinh tháng hai, cũng không ngại cậu gọi tôi là anh đâu nhỉ.” Anh nhướng mày với Nhậm Dương.

Tần Tửu Ca cũng có vẻ khoái chí: “Tôi sinh tháng tư, cũng không ngại nếu cậu gọi tôi là anh Tần đâu.” Anh ta trông có vẻ vui, vì anh ta không phải là người nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá nữa.

Nhậm Dương hơi nghiêng đầu, không hiểu anh ta vui cái gì: “Tôi đi học muộn, tính ra thì chắc lớn hơn hai người khoảng hai tuổi. Hai người sinh năm 19 phải không?”

Nếu không phải vì giấy phép lái phi thuyền yêu cầu nghiêm ngặt bằng cử nhân trở lên, có lẽ cậu đã không thèm học đại học, vì chỉ làm mất thời gian kiếm tiền của cậu.

“Anh Dương.” Tần Tửu Ca thở dài, chấp nhận gọi cậu như vậy.

Nói thật thì khí chất của Nhậm Dương đúng là không giống một sinh viên đại học, Tần Tửu Ca có thể cảm nhận mơ hồ rằng anh ta và đối phương trước đây có lẽ không thuộc về cùng một thế giới.

“Học muộn, sao tôi cảm thấy cậu giống như bị lưu ban hơn nhỉ?” Tư Viễn Phương nhíu mày. Không phải anh coi thường người khác, chỉ là khí chất học sinh kém của Nhậm Dương quả thực tỏa ra cùng mùi nước hoa xộc vào mặt.

Nhậm Dương phức tạp nhìn Tư Viễn Phương một cái, thực ra đối phương đoán không sai. Nếu cậu thực sự chọn đi học thì đa phần sẽ bị lưu ban một hoặc hai năm mới có thể tốt nghiệp suôn sẻ. Nếu lấy trình độ thực sự của cậu để thi vào Đại học Đế Đô... có lẽ còn khó hơn cả việc anh đi đánh sập Cục Quản lý Giao Thông Vũ Trụ.

“Nói bậy gì thế, chỉ là hành tinh của chúng tôi lạc hậu hơn, trẻ con đi học khá rắc rối thôi mà.” Nhậm Dương hoàn hồn, mỉm cười nói, trên mặt đầy vẻ chân thành.

Tư Viễn Phương và Tần Tửu Ca chăm chú quan sát Nhậm Dương trong năm phút, nhưng vẫn không tìm ra chút dấu hiệu nào của người ngoài hành tinh. Thậm chí Tần Tửu Ca còn cảm thấy khẩu âm Đế Đô của đối phương chuẩn hơn cả của mình.

“Cậu không phải là người Liên Tinh đấy chứ?” Cả hai cùng hỏi. Bởi vì chỉ có người Liên Tinh mới có ngoại hình giống người Hoa Hạ Đế Tinh như vậy.

Nhìn hai người bạn cùng phòng với vẻ mặt dần dần phức tạp, Nhậm Dương vội vàng lắc đầu: “Tôi không phải, tôi chỉ đến từ một hành tinh nhỏ nghèo nàn và lạc hậu, cách rất rất xa Liên Tinh và Đế Tinh.”

Nhậm Dương cũng đã từng nghe về những chuyện thường ngày yêu ghét lẫn nhau giữa hai hành tinh Liên Tinh và Đế Tinh, nhưng cậu không ngờ rằng ngay cả người dân bình thường của hai hành tinh này cũng có ý kiến lớn về hành tinh bên cạnh như vậy.

“Chỉ cần cậu không phải người Liên Tinh, chúng ta có thể là anh em tốt!” Tần Tửu Ca vươn tay bắt chặt tay Nhậm Dương, oai hùng lẫm liệt nói.

Nhậm Dương mỉm cười gượng gạo, cậu cảm thấy điều này thực sự đã chạm đến sự phân biệt đối xử giữa các hành tinh, nhưng may mắn là hai hành tinh này chẳng liên quan gì đến cậu.

“Nếu rất xa, thì xa đến mức nào?” Tư Viễn Phương tò mò hỏi, chỉ cần dựa vào thời gian hành trình đến Đế Tinh, anh có thể đoán được hành tinh của đối phương trông như thế nào.