Chương 2.2

Lưu Hạo không thể không thừa nhận, bạn gái mình so với vị tiểu thư này, trông chẳng khác gì một tiểu nha đầu.

Vốn nghĩ nhắm mắt lại thì sẽ không thấy nàng, nhưng không nghĩ tới, trên người nàng hương thơm càng thêm quyến rũ, không biết đây là loại nước hoa gì, cư nhiên khiến lòng người không khỏi có chút nhiệt huyết sôi trào.

Lưu Hạo cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, chỉ có thể dốc sức né tránh, khiến chính mình không suy nghĩ đến nữa.

Vốn là sắp thành công thì người bên cạnh đột nhiên phát ra động tĩnh nhỏ, bên tai truyền đến giọng nói: “Xin lỗi, có thể nhường đường một chút không, tôi muốn đi WC”

Lưu Hạo gỡ xuống bịt mắt, liền thấy được sắc mặt ửng đỏ của cô gái, so với vẻ mặt lãnh đạm kiên định từ chối đổi chỗ lúc nãy hoàn toàn cách xa, lúc này nàng sắc mặt ửng đỏ, trong mắt tựa hồ dạt dào phong tình vạn chủng.

Lưu Hạo nhanh chóng nghiêng thân, nhường cho đối phương một chút khoảng không. Nhưng sau khi Tô Mạn đứng lên, hắn mới phát hiện ra chân nàng cũng thật đẹp.

Hoá ra sườn xàm nàng mặc cũng không quá dài, toàn bộ chỉ dài đến đầu gối, mà hớp hồn người chính là xẻ tà đến gần hai mươi phân, đôi chỗ còn cách tân hoa văn rỗng.

Bước đi liền lộ ra đôi chân trắng nõn như ngọc, này lộ lại như không lộ bộ, càng khiến người ngứa ngáy càng muốn đem sườn xám của nàng cởi sạch sẽ.

Nàng nâng chân lên, một bước hai bước, đi lại làm cho kiều mông cũng vô cùng mê người.

Thật trùng hợp là vừa đi đến trước người Lưu Hạo, sắp bước ra ngoài, máy bay đột nhiên xóc nảy một cái, cô gái liền chao đảo không đứng vững, hơn phân nửa cơ thể ngã vào lòng ngực nam nhân.

Lưu Hạo theo phản xạ mà đỡ được thân thể mềm mại đang ngã xuống, tay lớn vô tình bắt được đùi ngọc làm người ta phát thèm.

Trong khoảnh khắc ấy, đại não chỉ còn lại một ý niệm, chân này, thật là mềm mịn.

Không đợi hai người kia kịp phản ứng thì toàn bộ máy bay đột nhiên chìm vào bóng tối. Vì đây là chuyến bay đêm, để các du khách có thể nghỉ ngơi thật tốt nên đèn trong cabin đều được tắt đi,

Thân thể mềm mại đầy hương thơm nhè nhẹ phất qua chóp mũi, ánh đèn mờ mịt, lại nghĩ đến bạn gái và bạn tốt bên cạnh đều đã mang bịt mắt, vị trí này lại ở tuốt sau cùng, Lưu Hạo gan lớn, bàn tay lơ đãng hướng về phía trước hai phân.

“Ngô…”

Cùng với một tiếng kêu nhỏ nhẹ, Lưu Hạo trừng lớn mắt, xúc cảm này… nàng không mặc qυầи ɭóŧ!