Chương 11

Dương Văn vuốt ve xuyên qua qυầи ɭóŧ của cô, hơi ẩm từ qυầи ɭóŧ của cô đã lan đến tay hắn, hắn xoa nắn môi cô, ngón tay lướt qua cái lỗ rồi nhẹ nhàng đưa vào, qυầи ɭóŧ ướt đến mức tưởng chừng như có thể vắt nước ra ngoài.

Hắn kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, háo hức cởi nó ra bằng cả hai tay rồi ném xuống đất.

Mép váy ngủ của Trần Tĩnh được vén lên, để lộ ra âʍ ɦộ mịn màng của cô, trắng nõn mềm mại, không có một sợi lông tóc nào, dường như có một vết nước chảy ra từ khe hở nhỏ.

Trần Tĩnh không khỏi khép chặt hai chân, Dương Văn giống như bị điểm huyệt, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lỗ hoa, Trần Tĩnh không nhịn được lại rỉ nước ra.

Dương Văn cúi đầu ngửi ngửi âʍ ɦộ cô, tácg mở hai chân khép chặt của cô, ánh mắt hắn khiến khe hở càng siết chặt lại, hắn liền đưa lưỡi ra liếʍ cửa huyệt động kia.

"Ah…"

Trần Tĩnh nắm chặt tóc hắn, bị liếʍ láp đến mất hồn, kỹ năng môi lưỡi của hắn rất tốt, lúc thì nhẹ nhàng đưa ra lúc lại hút vào thật mạnh, cô không thể không nâng cao hạ thể hòng tiếp xúc gần hơn, nhưng rồi lại muốn rút lui vì quá kí©h thí©ɧ.

Dương Văn giữ chặt hai chân cô, không cho cô di chuyển, hắn nhẹ nhàng cắn vào âm đế, lại dùng lưỡi mô phỏng việc thụt ra thụt vào, liếʍ láp và hút lấy cửa huyệt, còn nuốt toàn bộ hoa dịch tiết ra.

Trần Tĩnh rất nhanh đã xin tha trong miệng hắn, cô gào lên khi đạt cực khoái.

“Ah… Uh uh…”

Dương Văn nhanh chóng đeo bao cho mình, sau đó cắm vào khi cô vẫn đang trong trạng thái cực khoái.

Hắn giữ chặt đôi chân của Trần Tĩnh trên eo mình, hai tay bấu trên eo cô, dương v*t nhanh chóng đâm tới, hắn cắm hết toàn bộ, một lần đẩy sâu vào tận bên trong.

“Ah ah ah…”

Trần Tĩnh vẫn chưa hồi phục sau cơn sung sướиɠ, cô đã bị làm cho phải kêu lên, hai tay cô bám vào ghế sofa, cơ thể chà xát và lắc lư liên tục trên ghế sofa, ngực cô lắc lư loạng choạng.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, hốc mắt vẫn còn dấu vết của nước mắt ứa ra, miệng không ngừng kêu thàng tiếng rêи ɾỉ.

Dương Văn vẫn tiếp tục đâm thọc, hắn sung sướиɠ đến mức phải thở ra gấp gáp, từ khi bắt đầu hắn vẫn luôn kiềm chế, bây giờ hắn có vô số năng lượng phải giải phóng trên cơ thể cô ấy.

Hắn nắm tay Trần Tĩnh, đè lên ghế sofa, phần dưới của hắn đưa đẩy điên cuồng, tiếng va chạm của thân thể không ngừng vang lên trong tai.

Trần Tĩnh không thể không van xin.

“Ah...chậm lại...uh uh”

Dương Văn cúi đầu chặn miệng cô, hắn liếʍ lưỡi cô, khiến cô không thể phát ra tiếng nữa, chỉ có thể thốt lên những âm tiết nhỏ bé vụn vỡ.

“Uh…”

Dương Văn đặt hai chân cô lên vai hắn và đâm dương v*t vào người cô sâu hơn, đột nhiên chạm đến tận cổ tử ©υиɠ cô.

dương v*t cứ ra vào huyệt động, mỗi lần rút ra kéo theo nước bắn tung tóe, ghế sofa bên dưới đã ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ, chim chóc được bôi trơn càng muốn làm gì thì làm, liên tục đâm sâu khiến hoa huy*t cũng liên tục chảy nước, còn bọ vách thịt trong hoa huy*t kẹp lấy, hút và quấn lại, làm cho những đường gân xanh gồ ghề càng nổi rõ hơn.

Trần Tĩnh sướиɠ đến mức da đầu tê dại, kɧoáı ©ảʍ không ngừng tràn ra. Toàn thân cô đều bị Dương Văn khống chế, cô chỉ có thể bị động mà tiếp nhận động tác phóng túng của hắn.

Dương Văn nắm lấy tay cô, dần dần đan xen các ngón tay của hắn với tay cô, ngẩng đầu nhìn Trần Tĩnh vẫn đang nhanh chóng bị đâm vào, cố ý đè ép mạnh mẽ vào khu vực nhạy cảm.

Trần Tĩnh nhịn không được, cô uất ức nhìn hắn, ánh mắt như cầu cứu, hốc mắt ươn ướt, miệng không ngừng rêи ɾỉ.

Trong lòng Dương Văn cảm thấy vô cùng mãn nguyện, hắn chỉ muốn thấy cô ấy như thế này, cho nên không chỉ không chậm lại tốc độ, mà còn điều khiển nhanh hơn.

Hắn đâm sâu vào, chỉ hận không thể nhét cả túi con cháu theo, do động tác quá nhanh khiến cho cửa huyệt động bị sôi trào từng đợt bọt nước, hắn chống lên chỗ nhạy cảm, điên cuồng mà lao tới.