Chương 32: Thông linh trấn nhỏ (32)

Cùng một đứa nhóc miệng còn hôi sữa đàm phán lâu như vậy, thế nhưng còn phải nhường một bước, tâm tình Phong Sanh cực kỳ phức tạp.

“Ta xác thật là mang theo thành ý mà tới, nhưng ta không muốn giao ra đạo cụ của ta.” Vân Tự Bạch ngẩng mặt, đôi mắt lập loè ánh sáng giảo hoạt: “Mà là đạo cụ ở trong tay ‘ Vân Tự Bạch ’, hắn có một cái đạo cụ còn lợi hại hơn của ta.”

Kiều Hoài còn đang ở ngoài cửa núp trong góc tường nghe lén: “…………” Cuối cùng vẫn là một mình ta kháng chiến chống địch.

Sau khi nghe được trong tay “Vân Tự Bạch” có đạo cụ lợi hại hơn, Phong Sanh quả nhiên không còn kiên trì muốn hắn giao ra đạo cụ.

Phong Sanh tuy rằng có chút xem trọng “Kiều Hoài”, nhưng ở trong mắt nàng, “Kiều Hoài” như cũ vẫn là một đứa nhóc có thể tùy ý xoa nắn, nàng nửa điểm cũng không lo lắng.

Đem tóc vén ra sau tai, Phong Sanh hơi hơi cúi người nhìn về phía Vân Tự Bạch, ra vẻ ôn nhu: “Ngươi có kế hoạch gì sao?”

“Người chơi không ít, chúng ta động tĩnh nhỏ một chút, miễn cho những con kiến gom lại thành đoàn rồi phản kháng.” khóe môi Vân Tự Bạch hiện lên ý cười sâu xa: “Đêm nay ta sẽ lấy lý do sợ ngủ một mình, khiến cho Vân Tự Bạch ở lại trong phòng ta một đêm, chờ hắn đã ngủ say, chúng ta nội ứng ngoại hợp.”

Phong Sanh đuôi mắt nhướng lên, tán thưởng liếc mắt nhìn Vân Tự Bạch một cái.

“Đến lúc đó im hơi lặng tiếng liền trực tiếp đem hắn……” Tề Nhất Thất âm hiểm cười một tiếng, làm động tác cắt cổ.

“Cứ như vậy làm.” Phong Sanh tán đồng nói: “Không lưu hậu hoạn, miễn cho hắn về sau trở về về trả thù, cứ nói hắn bị quỷ gϊếŧ, thần không biết quỷ không hay.”

Tề Nhất Thất ôm vai Phong Sanh, ngón tay dao động trên cánh tay của nàng: “Ngươi thật thông minh.”

Vân Tự Bạch ở trong lòng cười lạnh, sau khi hai người này phát hiện ở trong phó bản gϊếŧ người sẽ không bị pháp luật trừng trị, thì lại càng thêm không kiêng nể gì.

Phong Sanh bất động thanh sắc mà dời tay của Tề Nhất Thất đi, hỏi Vân Tự Bạch: “Giáo viên mỹ thuật kia cùng với người đàn ông ốm yếu có đạo cụ gì?”

“Đạo cụ dùng một lần rất râu ria.” Vân Tự Bạch giả vờ khinh thường, lại nói: “Đêm nay yêu cầu hai người phối hợp với ta, ở ngoài cửa chờ tín hiệu là được, trong các ngươi ai sẽ tới?”

Phong Sanh không yên tâm về hai nam người chơi mới tới, phong tình vạn chủng cười với bọn họ, nũng nịu nói: “Loại chuyện này, giao cho ta cùng Tề ca là được, đừng làm ô uế tay của các ngươi.”

Hai nam người chơi trong lòng biết rõ lý do, lại không thể xé rách mặt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vậy vất vả cho các ngươi.”

“Để tránh rút dây động rừng, chúng ta trước cứ bảo trì khoảng cách.” Vân Tự Bạch lười ứng phó với những người này, tiêu sái xoay người liền đi.

Bốn người trong đại sảnh nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Vân Tự Bạch, bắt đầu lên tiếng.