Chương 35: Thông linh trấn nhỏ (35)

Quỷ giếng sờ sờ khuôn mặt khiếm khuyết, trong mắt kích động điên cuồng cùng tham lam.

Vân Tự Bạch chỉ hướng mặt nước: “Nếu muốn thì ngoan ngoãn trốn kỹ.”

Quỷ giếng do dự một lát, nhưng đối với trẻ con ác ý của nàng tựa hồ nhẹ đi rất nhiều, chậm rãi trượt vào trong nước.

Huyết sắc trong nước rút hết, quỷ giếng ôm chân ngồi xổm trong thau tắm, ngửa đầu, mắt trông mong mà nhìn hắn.

Vân Tự Bạch cấp Kiều Hoài một ánh mắt, tay chân nhẹ nhàng mở cửa, ngoắc ngón tay với Phong Sanh và Tề Nhất Thất đang canh giữ ở một hành lang khác.

Phong Sanh đắc ý cười cười, cùng Tề Nhất Thất im lặng đi về phía hắn.

Vân Tự Bạch chú ý tới đao trong tay Tề Nhất Thất, đóng cửa lại, trở về phòng.

“Kẽo kẹt” Cửa gỗ phát ra một tiếng vang nhỏ, Phong Sanh cùng Tề Nhất Thất mới vừa đẩy cửa vào, đã bị hắt một đống nước lên người.

Hai người ướt từ đầu đến chân, quần áo ướt nhẹp dán trên da, nhỏ nước xuống tận phía dưới, thập phần chật vật.

Phong Sanh lửa giận lấn át, sắc mặt âm trầm, đỏ mắt mắng Vân Tự Bạch: “Thằng nhóc thối, ngươi làm gì đó?”

Tề Nhất Thất thấy “Kiều Hoài” xách theo thùng đứng cùng với “Vân Tự Bạch”, ngay lập tức hiểu ra, căm giận mà dựng thẳng đao trong tay lên: “Chơi chúng tao? Lão tử hiện tại liền chơi chết các ngươi!”

“A!!!” Tề Nhất Thất còn chưa có hành động, đã bị tiếng thét chói tai đầy kinh sợ của Phong Sanh đánh gãy.

“Máu!!” Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì sợ hãi cực độ mà trở nên vặn vẹo, Phong Sanh mồm miệng không rõ mà nói: “Thùng…… Thùng có máu tràn ra!”

Một cánh tay ướt nhẹp đầy cơ thịt và máu xuất hiện ở phía sau nàng ta, che lạ cái miệng ồn ào.

Hơi thở đầy huyết tinh thổi bên cổ, Phong Sanh nghe được một âm thanh lạnh lẽo dán bên lỗ tai nàng: “Da…… Đưa da cho ta……”

“A a a!!” Tề Nhất Thất cùng quỷ giếng đối mặt, sợ tới mức trái tim đập liên tục, bỏ lại Phong Sanh, vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi phòng.

Vân Tự Bạch lạnh nhạt nhìn một màn này, nhẹ giọng nói: “Kiều Hoài, nhắm mắt, che tai lại.”

Nửa khuôn mặt của Phong Sanh bị bao trùm bởi cánh tay không có da, chỉ lộ ra một đôi mắt trừng to đến cực đại, tròng trắng mắt chật ních tơ máu, nước mắt kinh hoàng lăn xuống, hòa với máu tươi của quỷ nước chảy vào trong miệng, tanh hôi chua xót.

Quỷ giếng dán ở phía sau nàng, móng tay bén nhọn tiến về phía sau cổ, đi qua nơi nào, da thịt và quần áo nơi đó cùng nhau tách ra, máu đỏ tươi tràn ra, tí tách rơi xuống mặt đất.

Trong phòng vang lên âm thanh làn da bị xé rách, Phong Sanh thê thảm kêu lên, cả người run rẩy, tròng mắt đỏ bừng di chuyển, ánh mắt oán độc dừng ở trên người Vân Tự Bạch, thế mà so quỷ giếng càng âm trầm khϊếp người.

Không hề báo trước, bàn tay của quỷ giếng bỗng nhiên dừng lại, toàn bộ thân thể giống như bị ngưng đọng, không nhúc nhích.

Toàn bộ làn da phía sau lưng của Phong Sanh đều bị xé rách, sắc mặt trắng bệch, nàng thoát khỏi tay của nữ quỷ “Ầm” một tiếng thật mạnh ngã trên mặt đất, rốt cuộc đứng dậy không nổi.